Chương 2203: Thương nó, giận vì nó không biết đấu tranh!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 760 chữ
- 2022-02-20 03:20:13
Bà đến bên cạnh ông Tô, đấm nhẹ lên đầu vai ông,
Ông đúng là lão già ngoan cổ, hiểu rõ tâm tư của cô gái rồi, sao còn nỡ mắng con bé?
Tô Trường Kh8ánh bất ngờ bị đánh, nhíu mày,
Bà còn dám nói tôi, nếu không tại bà từ nhỏ đã chiều hư nó, sao giờ nó có thể thế này chứ?
Con gái tôi dù có thể 3này thì cũng vẫn là con gái rượu của nhà họ Tô! Tôi không muốn nói ra đâu, nhưng lúc ở Tân Thành chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, sao ông lại n9uốt lời vậy hả? Lẽ nào ông thật sự muốn nhìn con gái ngày càng tiều tụy, cuối cùng mắc bệnh trầm cảm ông mới vui sao?
Bà Tô trách móc đầy bất mãn,6 liếc nhìn Tô Trường Khánh bằng ánh mắt rất không đồng tình.
Ông Tô nghe vậy, lườm bà,
Bớt nói nhăng nói cuội cho tôi nhờ!
Bà Tô 5không khỏi cười khẩy,
Bây giờ chê tôi nói nhăng nói cuội rồi à? Thế sao lúc nãy không nói chuyện đàng hoàng với con gái? Nó đã gần bốn mươi rồi, lớn như vậy rồi mà ông nỡ lòng nào không phân trắng đen phải trái mà trách mắng nó như thế?
Nói đoạn, bà Tô xoay người đi đến trước bàn trà, vừa rót trà vừa cằn nhằn,
Hai năm nay con bé sống chung với chúng ta, đâu phải ông không thấy trạng thái của nó thế nào.
Chúng ta cũng từng có tuổi trẻ, chuyện tình cảm đâu thể muốn sao làm vậy được? Chưa kể ông đã âm thầm nhờ chú Hiền giúp điều tra Lăng Vạn Hình, cũng biết rõ hai năm qua cậu ta sống ra sao rồi.
Ông đấy, là người lớn mắng chửi vài câu rồi thôi đi, nói sao thì chúng ta cũng chỉ mong con gái được hạnh phúc thôi mà, ông cứ càm ràm nó làm gì?
Bàn tay đang chắp sau lưng của ông Tô bất giác siết chặt.
Ông quay lại nhìn bà Tô ở trước bàn trà, mấp máy môi muốn nói nhưng lại thôi! Đúng lúc này bà Tô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Tô Trường Khánh thoáng lóe lên, bà bĩu môi nói:
Thế nào? Bị tôi nói trúng rồi à? Bây giờ hối hận có ích gì, thật không biết rốt cuộc ông thương nó hay thì nó nữa!
Thôi thôi, bà nói nhiều quá!
Tô Trường Khánh bị trách móc mà nóng cả tai, bực bội nhíu mày, đi đến ngồi xuống trước bàn trà, hừ một tiếng rồi nói:
Tôi như thế này cũng tại cứ nhìn thấy Lăng Vạn Hình là nổi cáu! Uyển Đông cũng là con gái tôi, tôi chỉ thương nó, giận vì nó không biết đấu tranh thôi! Bà bớt nói lại vài câu đi!
Bà Tổ cười hì hì, tiếp tục quở trách:
Câu này tôi tặng cho ông thì có!
Nếu ông thương con gái thật thì sau này trước mặt con, ông thu bớt cái tính nóng nảy ngang ngạnh của mình lại đi! Sau này dù sao cũng là người một nhà, dù ông xem thường Lăng Vạn Hình thế nào thì cậu ta cũng là người mà con gái ông yêu, ông phải nghĩ cho nó với chứ!
Bà Tô hết lòng khuyên giải, Tô Trường Khánh càng nghe càng tức tối.
Ông bưng tách trà lên thổi nhẹ, nhướng mày nhìn mẹ Tô,
Được, được rồi, sau này tôi không dính líu gì đến chuyện của hai đứa nó là được chứ gì! Chỉ có bà biết làm người tốt, lần nào tôi mắng con bà cũng ở bên cạnh nói đỡ cho, làm như thế tôi lạnh lùng lãm không bằng.
Bà Tô thấy thái độ của ông đã dịu xuống, lập tức trêu ghẹo:
Không phải hình như, ông đúng là rất lạnh lùng!
Bà muốn nói sao cũng được!
Tô Trường Khánh nhấp một ngụm trà nóng rồi nói:
Muốn tôi đồng ý để hai đứa nó đến với nhau cũng không phải không được! Nhưng tên nhãi Lăng Vạn Hình này đã đến nhà họ Tô rồi cũng phải cho tôi nhìn thấy thành ý của cậu ta trước đã.
Nếu cậu ta vẫn giống như trước kia,xem con gái chúng ta là người gọi thì đến đuổi thì đi thì tôi nhất định sẽ cho cậu ta đẹp mặt!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.