Chương 2241: Tranh tranh cũng tới đ y sao?


Hai giờ chiều hôm đó, cả nhóm bắt xe buýt đến bến phà Ngộ Thất ở khu vực núi Bình Túc.

Mộ Bảo mặc một chiếc quần yếm bò và á8o sơ mi ca rô, lúc Nghiên Thời Thất dắt cậu bé xuống xe, đôi mắt đen láy của cậu bé ngước lên nhìn cô:
Mẹ ơi, đây là nơi mẹ và ba 3gặp nhau sao?
Nghiên Thời Thất xoa đầu Mộ Bảo, ngồi xổm xuống trước mặt con trai, cười giải thích:
Đúng vậy, vào năm mẹ mười tuổi9, mẹ đã gặp ba con ở đây, khi đó ba con mười lăm tuổi!
Mộ Bảo ngơ ngác gật đầu, quay đầu nhìn Tần Bách Duật, giọng nói trong trẻo:6
Hóa ra ba mẹ yêu sớm sao?
Nghiên Thời Thất:
...
Còn Tần Bách Duật đang chầm chậm bước tới thì rủ mắt nhìn Mộ Bảo, dịu dàng nói5:
Là lâu ngày sinh tình!
Mắt Mộ Bảo lóe lên ranh mãnh, cậu bé chợt ghé vào tai Nghiên Thời Thất, nói nhỏ:
Mẹ ơi, vậy sau này con cũng phải lâu ngày sinh tình với em Quả mới được.
Trong mắt Nghiên Thời Thất đột nhiên hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Dáng hình của tình yêu, thật đẹp.
Lúc này, Mộ Bảo đang đi bên cạnh Nghiên Thời Thất đột nhiên phát hiện ra một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc trước mặt mình.
Bình thường lúc ở nhà, cậu bé rất sôi nổi, nhưng trước mặt người ngoài thì lại thường ít nói và có vẻ xa cách.
Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kiêu ngạo kia, lúc nào cũng cau mày, giống như một hoàng tử nhỏ u sầu.
Trong khoảng thời gian đó, họ đi qua bãi cỏ được bảo vệ và con hẻm cổ.
Nơi hai người gặp nhau, mỗi ngóc ngách đều là minh chứng cho tình yêu đã định trước.
Em Quả là ai? Lẽ nào là bạn tốt của cậu bé ở trường mẫu giáo quốc tế?
Lúc này, Mộ Bảo dường như đã nhìn ra ánh mắt suy đoán của Nghiên Thời Thất, nghiêng đầu cười:
Mẹ ơi, khi nào chúng ta trở về Lệ Thành, con sẽ mời em Quả đến nhà mình chơi nhé, được không mẹ? Em ấy đáng yêu lắm.
Nghiên Thời Thất không nỡ để Mộ Bảo thất vọng nên âu yếm véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé:
Được rồi, nhớ nói trước với mẹ để mẹ chuẩn bị quà cho cô bé nhé.

Cảm ơn mẹ.
Cô bé có thể khiến Mộ Bảo nhớ thương, ngoại trừ Niệm Niệm nhà Ôn Tranh thì em Quả này chắc là người duy nhất rồi! Đương nhiên, lúc này Nghiên Thời Thất cũng không thể ngờ em Quả mà Mộ Bảo nhắc đến lại còn có mối thâm tình sâu nặng với nhà bọn họ.

Đến lúc này, Nghiên Thời Thất đã nảy sinh hứng thú và tò mò về em gái quả này rồi.
Mộ Bảo tuổi còn nhỏ nhưng đã thừa hưởng hầu hết những đặc điểm của anh Tư rồi.
Hôm nay sắp đến kỳ nghỉ dài mùng một tháng năm mà đã có rất nhiều người đi bộ trong khu thắng cảnh bến phà Ngộ Thất.
Nghiên Thời Thất đi dọc trên con đường lát đá phiến trong núi.
Trở lại bến phà Ngộ Thất, trong lòng Nghiên Thời Thất vừa phức tạp vừa cảm động.
Nghiên Thời Thất đi dạo ở thắng cảnh đẹp như tranh vẽ, không lâu sau đã nắm chặt tay Tần Bách Duật, đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Thật ra em Quả rất đáng thương.
Em ấy không có ba, mẹ của em ấy ngày nào cũng bận rộn nên không thể chăm sóc cho em ấy, cho nên em ấy lúc nào cũng tự mình ăn cơm và đi ngủ.
Mộ Bảo nắm tay Nghiên Thời Thất, vừa đi vừa nói, khi nhắc đến em Quả, đôi lông mày nhỏ của cậu bé thi thoảng còn cau lại, trông có vẻ rất lo lắng.
Cô nói:
Anh Tư, cám ơn anh...
Tần Bách Duật không trả lời mà đưa tay kéo cô vào lòng mình.
Hai người ôm nhau đi về phía trước, từ ánh mắt đến trái tim đều chỉ có đối phương, ngay cả mấy đôi tình nhân ở phía sau cũng nở nụ cười khi nhìn thấy bóng lưng bọ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.