Chương 2248: Chỗ anh em với nhau, nhịn đi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 667 chữ
- 2022-02-20 03:20:13
phụ lòng những người khác rồi.
Thấm thoắt, trăng treo lơ lửng trên cao.
Trên hành lang dài cạnh lửa trại, Thương Lục, Lục Hi Hằn8g và Hoắc Minh đang tựa trên lan can hút thuốc tán gẫu.
Mái tóc dài được buộc cao của Lục Hi Hằng, gió đêm thổi làm vài lọn tóc quét qu3a mặt Thương Lục.
Anh ta bực bội hất đi, hậm hực nói:
Cậu có thể cắt tóc cho sớm được không? Đàn ông con trai tóc còn dài hơn cả phụ n9ữ, không ngại à?
Lục Hi Hằng hờ hững liếc nhìn anh ta, vuốt tóc lạnh lùng nói:
Chế tóc tôi dài, cậu tránh xa tôi một chút là được!
T6hương Lục nghẹn lời, bực dọc lườm anh ta.
Hoắc Minh cúi đầu bảng đầu lọc thuốc lá, nhìn mái tóc dài của Lục Hi Hằng chốc lát,
Cậu vẫn 5chưa tìm ra người phụ nữ kia à?
Phụ nữ?
Thương Lục hào hứng ngay,
Ai vậy?
Lục Hi Hằng không để ý đến anh ta, rít một hơi thuốc, thở dài,
Vẫn chưa.
Hoắc Minh cảm thông vỗ vai anh ta,
Ngày tháng còn dài, đừng nôn nóng!
Thương Lục bực mình rồi!
Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy? Hi Hằng có bạn gái rồi hả?
Họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, sao chưa nghe nói Lục Hi Hằng có bạn gái bao giờ?! Thấy vậy, Hoắc Minh lắc đầu như cười như không,
Uống cho cậu cả ngày ở cạnh Hi Hằng, vậy mà cũng không biết mái tóc dài này của cậu ta để vì một người phụ nữ sao?
Thương Lục sửng sốt,
Mợ nhà nó, tôi không biết, chuyện lúc nào thế!
Lục Hi Hằng nhìn Thương Lục, mím môi, sau đó đưa mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm,
Rất lâu về trước rồi!
Dứt lời, Lục Hi Hằng không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, dù sao cũng là bí mật chôn sâu trong lòng, anh ta vẫn chưa sẵn sàng chia sẻ với các anh em.
Thế là anh ta bèn nói lảng đi, quay sang hỏi Hoắc Minh:
Cậu thì sao? Đã tìm được người phụ nữ đâm vào cậu dạo trước ở Nam Dương chưa?
Sắc mặt Hoắc Minh bỗng thay đổi, đôi mắt sắc lẹm nheo lại,
Vẫn chưa! Cô ấy không chỉ đâm vào tôi, còn trộm mất đồ của tôi!
Người phụ nữ đáng chết, tốt nhất là đừng để anh đây tìm được!
Trộm mất cái gì của cậu?
Lục Hi Hằng tò mò hỏi.
Hoắc Minh khẽ ho một tiếng, cúi đầu nhìn xuống bụng dưới của mình, im lặng không lên tiếng! Trộm mất giống của anh ta! Người phụ nữ gan to bằng trời! Thương Lục nhìn theo tầm mắt của Hoắc Minh, vô tư thốt ra một câu:
Trộm mất quần lót của cậu hả?
Lục Hi Hằng:
...
Hoắc Minh:
...
Nói xong, Thương Lục cũng tự thấy sai sai, uể oải tựa lên lan can, gãi đầu,
Hai người nhìn tôi làm gì, chẳng phải Hoắc Minh nhìn xuống quần lót của mình đấy sao?!
Hoắc Minh buồn bực day trán, không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Lục Hi Hằng vỗ vai Thương Lục, cảm thán:
Cậu nên vui vì cả đời này cậu không thể chạm vào phụ nữ! Với EQ thế này, cậu độc thân cả đời cũng đáng lắm!
Thương Lục nhún vai, đanh mặt hất tay Lục Hi Hằng ra,
Cậu còn có mặt mũi mà nói tôi? Cậu từng chạm vào phụ nữ rồi chắc?
Thấy hai người lại bắt đầu cãi nhau, Hoắc Minh vội lên tiếng:
Hai cậu đừng ồn nữa, tôi...
Ai ồn hả!
Thương Lục và Lục Hi Hằng đồng thanh phản bác.
Hoắc Minh:
...
Thôi thôi, chỗ anh em với nhau, không đánh chết được, nhịn một chút cho gió yên biển lặng vậy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.