Chương 272: Nghe ba con nói là con đi đế kinh quay phim à?


Đôi mắt to tròn lanh lợi của cô bé đảo quanh:
Chị, Lâm Mặc Nhi nói gì với chị đấy?
Lăng Tử Hoan vừa giúp cô chỉnh trang phục diễn, vừa thì thầm hỏi.

Thật sự là càng ngày càng ghét Lâm Mặc Nhi quá.

Nghiên Thời Thất cầm đai lưng cũng trang quấn từng vòng lên người, nghe được sự phản cảm trong giọng nói của cô bé thì mỉm cười,
Không nói gì, em không cần để ý.
Lăng Tử Hoan nhìn cô, mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi.

Cuối cùng, cô nhóc đành nuốt cơn giận xuống, bực bội gật đầu đồng ý với cô.

Lúc này, di động của Nghiên Thời Thất vang lên.

Lúc Lăng Tử Hoan đưa di động cho cô thì tiện thể liếc nhìn hiển thị trên màn hình.

Bà Liên! Mẹ của chị Thập Thất? Nhóc con rất hiểu chuyện, thầy cô tiếp điện thoại thì chỉ chỉ ra ngoài cửa, ngón trỏ và ngón giữa làm thành bộ dáng bước đi.

Nghiên Thời Thất khẽ gật đầu, Lăng Tử Hoan liền chạy ra ngoài.

Trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Nghiên Thời Thất, cô bẩm nghe điện thoại, khẽ thở dài:
Mẹ...
Nhớ lại lần liên lạc gần đây nhất chính là bà gọi điện thoại hỏi cô lấy năm triệu.


Mẹ nghe bà con nói con đến Đế Kinh quay phim à?
Đầu kia điện thoại là giọng nói ấm áp của bà Liên, lại mơ hổ mang theo vài phần chất vấn và không vui.

Động tác chỉnh sửa trang phục của Nghiên Thời Thất khựng lại, bình tĩnh đáp,
Vâng, con đã quay một tuần rồi.
Bà Liên yên lặng một lát, giọng nói hơi cứng ngắc,
Khi nào mới xong?



Con chưa biết.

Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì không?
Trạng thái trò chuyện của hai mẹ con rất xa lạ.

Bà Liên:
Ừ, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là muốn nói với con, cuối tuần này cậu con về nước, xuống ở sân bay Để Kinh.

Đúng lúc con ở đấy, rảnh thì ra đón cậu đi.
Nói xong, bà ta nghĩ ngợi một lát nói thêm:
Quay phim ở Để Kinh rất vất vả, khi nào quay xong thì con về Lệ Thành đi.

Trước đây con có định vào lĩnh vực điện ảnh đầu, chẳng hiểu sao giờ lại nhận quay phim.
Câu cuối cùng này khiến Nghiên Thời Thất cảm thấy rất châm chọc.

Cô nhận quay phim khó hiểu lắm sao? Hít sâu một hơi, cô nén cảm giác ngổn ngang trong lòng xuống, từ tốn nói:
Con sẽ đi đón cậu.

Còn việc con quay phim thì mẹ không cần quan tâm.
Trong lòng con tự biết.

Câu sau còn chưa kịp nói thì bà Liên đã hừ lạnh,
Con nghĩ mẹ muốn bận tâm à?!
Sau đó, điện thoại ngắt máy.

Cô cầm di động ngây người một lát, lặng lẽ nhìn màn hình thông tin cuộc gọi.

Cũng đúng! Từ nhỏ bà Liên rất ít khi quản cô, giờ cô trưởng thành rồi lại càng không tình nguyện quan tâm.

Cô tự an ủi mình, để di động xuống cầm kịch bản bên cạnh lên, chăm chú cẩn thận nghiên cứu.

Chỉ có cách làm cho bản thân bận rộn cô mới không để ý đến sự lạnh lùng của bà Liên, làm ảnh hưởng đến mình.

Cô đã quen im lặng rồi!

Nhưng thật ra việc cậu về nước là một chuyện đáng mừng.

Nửa năm trước cậu ấy xuất ngoại, cũng chỉ nói hai, ba tháng là có thể hoàn thành trao đổi học thuật rồi.

Nhưng qua hơn nửa năm cậu ấy cũng chưa về.

Ở nhà họ Liên, chỉ có cậu là đối xử với cô tốt nhất.

Cậu có một nghề nghiệp rất vĩ đại, là kỹ sư phân tích gen di truyền.

Nghĩ đến cậu, ánh mắt đang nhìn kịch bản của Nghiên Thời Thất trở nên ấm áp hơn nhiều.

Sau đó cô không nhịn được mà cầm di động lên, tìm thấy và gửi cho cậu một tin nhắn qua WeChat.

Khung hội thoại hiện lên, nhìn lần liên lạc gần đây nhất của bọn họ là ba tháng trước.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.