Chương 281: Một đứa trẻ không rõ mẹ đẻ!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 801 chữ
- 2022-02-06 01:00:12
Cô ta đi vòng qua khúc quanh, nhìn thấy một sương phòng phía trước, bên trên còn dán tên của các vai chính.
Trên cánh cửa ở giữa là tên của Nghiên Thời Thất.
Cô ta đứng ở bên cạnh công hình vòm, sau khi suy nghĩ thì vẫn đi đến một góc hẻo lánh, gọi điện thoại cho anh Cả nhà mình.
A lô, anh Cả, Hoan Hoan về nước rồi sao?
Đầu dây bên kia dứt lời, Lăng Mật lập tức nheo mắt lại,
Không có gì, ban nãy em mới vừa nhìn thấy một người rất giống Hoan Hoan.
Em còn tưởng là nó đã về nước rồi, cho nên mới hỏi thử anh.
Được, em biết rồi.
Cúp điện thoại, Lăng Mật vẫn đứng tại chỗ, trong đôi mắt phượng kia thoáng qua sự nghiền ngẫm.
Cô ta phải đi nhìn xem thử, rốt cuộc thì người nọ có phải là Lãng Tử Hoan hay không!
Nghiên Thời Thất thay quần áo đóng phim tối nay xong, soi gương ngắm nghía một hồi.
Sau khi đã chắc chắn không có vấn đề gì nữa thì cô mới chạy tới trường quay.
Tối này có phân cảnh của cô và Tề Nguyên Xuyên, yêu cầu phải tích lũy tình cảm rất phong phú, cho nên cô phải đi chuẩn bị trước.
Lãng Tử Hoan không đi theo Nghiên Thời Thất, vẫn đang sửa sang lại quần áo và trang phục đóng phim của cô trong phòng nghỉ ngơi, sau đó mới gửi tin nhắn cho Mục Nghi.
[Bài ca vui vẻ]: Đầu Gỗ, anh đang ở đâu? [Mục Mục Mục]: Bãi đỗ xe.
[Bài ca vui vẻ]: Vậy anh tới trường quay đi, một mình tôi buồn chán quá!
[Mục Mục Mục]: [OK] Mục Nghi ít nói kiệm lời đã trở thành thói quen rồi, cho nên dù là gửi tin nhắn cũng vô cùng ngắn gọn.
Sau khi nhận được câu trả lời từ anh ta, Lăng Tử Hoan tung tăng kéo cửa đi ra ngoài.
Hoàng hôn đã lặn xuống, chỉ còn lại ánh sáng tỏa ra từ mấy ngọn lửa trong đèn cung đình điêu khắc đá.
Cô đeo túi sách nhỏ, ngâm nga bài hát, mới vừa đóng cửa phòng lại đã đột nhiên nghe thấy có người gọi mình:
Lăng, Tủ, Hoan?
Giọng nói này...
Lãng Tử Hoan sững sở! Cô nàng cứng đờ người, im bặt, trái tim đập vô cùng dữ dội.
Nuốt nước miếng, cô nàng dự định giả vờ như không nghe thấy, thuận tay rút chìa khóa cánh cửa ra rồi xoay người muốn bỏ chạy.
Nhưng mà trong khoảnh khắc vừa xoay người này, cô nàng đã đâm sầm trực diện với người vừa mới tới.
A a, hỏng hết rồi! Gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tử Hoan lập tức trắng bệch, ngọn đèn cung đình bên ngoài hành lang chiếu rọi, ánh mắt lập lòe không ngừng.
Đúng thật là cô rồi! Sao vậy, không biết chào người khác sao?
Lăng Mật mặc bộ vest màu xanh đậm đứng trước mặt Lăng Tử Hoan.
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, đuôi chân mày khẽ nhếch lên, trong mắt là ánh sáng lạnh lẽo sâu thẳm.
Cô...
Cô Út!
Lăng Tử Hoan đã biết, chuyện mình lén lút trốn khỏi trường học đã không thể giấu giếm được nữa.
Lăng Mật cười lạnh một tiếng,
Đã biết là cô Út của cô, vậy mà vừa nhìn thấy tôi đã bỏ chạy rồi?
Vừa nói, Lăng Mật vừa nghiêng người nhìn vào bên trong sương phòng rồi nheo mắt lại, có vẻ rất bực bội,
Tại sao cô lại ở cùng với Nghiên Thời Thất?
Trong lòng cô ta đã mơ hồ đoán được, nhưng lại cảm thấy không thể nào.
Lăng Tử Hoan là cục cưng của anh Cả, vậy mà lại chịu ở trong đoàn phim làm trợ lý cho Nghiên Thời Thất?
Tôi, tôi...
không cần cô lo...
Lăng Tử Hoan ấp úng cả buổi trời, đến cuối cùng vẫn không nhịn được chọc ngoáy một câu.
Lăng Tử Hoan, cô đang nói chuyện với ai vậy hả? Tôi là cô Út của cô đấy!
Lăng Mật không thích Lăng Tử Hoan, từ nhỏ đã như vậy rồi! Cô ta chỉ lớn hơn Lăng Tử Hoan tám tuổi, nhưng vì nguyên nhân vai vế mà từ lúc Lăng Tử Hoan được đón về nhà họ Lăng thì Lăng Mật luôn được ân cần dạy bảo là phải yêu thương chiều chuộng Lăng Tử Hoan, bảo vệ Lăng Tử Hoan.
Rõ ràng trong mấy gia tộc lớn thì cô ta mới là cô gái được cưng chiều nhất.
Nhưng từ sau khi Lăng Tử Hoan xuất hiện thì toàn bộ sự chú ý của cô ta đều bị cướp đi hết.
Một đứa con hoang không biết rõ mẹ ruột mà ai thì có tư cách gì được đánh đồng với cô ta chứ.