Chương 283: Ông chủ nhà họ lăng rất phiền lòng!


Con nhóc này từ nhỏ đã bướng bỉnh, mà bây giờ thậm chí còn không chịu đi học luôn Nhưng rõ ràng cứ đúng giờ là điện thoại di động của ông ta sẽ nhận được hình ảnh đi học cùng với ảnh phong cảnh trường học do con nhóc gửi tới mà.

Ông chủ nhà họ Lăng rất phiền lòng, vừa không muốn tin tưởng con nhóc tự làm theo ý mình, mà vừa không thể không phải người đi điều tra.

Một đêm này, Lăng Vạn Hình cầm điện thoại di động, không ngừng lật xem hình ảnh sân trường mà Lăng Tử Hoan gửi cho mình, than ngắn thở dài, lo lắng cả đêm không ngủ được.



Sáu giờ sáng ngày hôm sau, mặt trời mọc lên ở phương Đông.

Nghiên Thời Thất hết cảnh diễn, mang theo một thân mệt mỏi ngồi lên xe chuyên dụng.

Trên đoạn đường ngắn ngủi đi về khách sạn này mà cô đã ngủ thiếp đi.

Lăng Tử Hoan ngồi bên cạnh dùng tay chọc Nghiên Thời Thất.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt vô cùng mệt mỏi của cô thì cô nàng vẫn đè nén lời muốn nói xuống.

Bên ngoài khách sạn, Tần Bách Duật đã đứng trước cửa chờ sẵn.

Lãng Tử Hoan vừa nhìn thấy bóng dáng của anh thì đã vội vàng cởi áo khoác xuống, đắp trên đầu mình, cố gắng chui sâu vào băng ghế phía trong.

Lăng Tử Hoan đã nhận ra, chú Tư muốn lên xe! Cùng với chiếc xe dừng lại hẳn, Tần Bách Duật mặc áo sơ mi quả nhiên đã khom người lên xe.

Nhìn thấy Nghiên Thời Thất đang nghiêng đầu ngủ say, anh lập tức đắp cải áo khoác vắt trên khuỷu tay lên người cô rồi bể cô lên.

Trong khoảnh khắc bước ra cửa xe, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh nhẹ bay vào trong buồng xe,
Lăng Tử Hoan, đi vào với tôi!
Bị điểm danh, Lăng Tử Hoan hoảng sợ đến chết lặng.

Nghe thấy lời này của anh, Mục Nghi cũng không khỏi quay đầu lại từ chỗ tài xế.

Để rồi bất ngờ đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Tần Bách Duật, anh ta chợt hiểu ra, đầu ngón tay vô thức siết chặt lấy vô lăng.

Cậu Tư, đã biết rồi?!
Mục Nghi, cậu cũng vào đây!
Câu nói này của người đàn ông rất đơn giản, rất bình thường, nhưng lại mang theo cơn lạnh thấu xương quá chân thật.

Rõ ràng gương mặt anh tuấn của anh vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng lại cứ khiến người ta cảm thấy đáy lòng phát run.

Lãng Tử Hoan sắp khóc rồi! Cô nàng kéo áo từ trên đỉnh đầu xuống.

Nhìn theo bóng dáng người đàn ông bế Nghiên Thời Thất bước vào trong phòng khách của khách sạn mà bả vai cô nàng đột nhiên trĩu nặng, bịch bịch bịch bước xuống xe.

Thò đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao.

Cô biết, nhất định là tối hôm qua cô Út đã nói cái gì rồi.

Nếu không thì làm sao cả chú Tư cũng biết chứ! Lăng Tử Hoan đi theo vào trong phòng khách giống như cái đuôi nhỏ vậy.

Mục Nghi cũng mau chóng đỗ xe rồi lập tức bước nhanh vào trong.

Nếu như là trách mắng thì anh ta bằng lòng gánh trách nhiệm.

Nghiên Thời Thất ngủ một giấc này rất say.

Trắng đêm không ngủ, cộng thêm công việc quay chụp với cường độ cao, lại còn cảm xúc chuyển đổi liên tục, cho nên cô vẫn luôn ngủ đến tận một giờ chiều mới mơ màng tỉnh lại.

Trong phòng ngủ rất tốt, chỉ có một tia nắng nhàn nhạt xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào trong.

Cô ngồi dậy, xoa mắt hơi đau xót, sờ một vòng dưới gối nhưng không tìm thấy điện thoại di động của mình, cho nên đành phải lệ dép đi ra phòng khách.

Cô có thói quen khi ngủ sẽ đặt điện thoại di động trong vòng tay với, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại thì dường như mình đã ngủ ngay trên đường trở về rồi, di động chắc cũng còn ở trong túi xách tay.

Kéo cửa phòng ngủ ra, đi vòng qua hành lang, mới vừa bước vào trong phòng khách, cô đã bất ngờ phát hiện Kiều Mục và Tần Bách Duật đang ngồi một bên hút thuốc, mà Mục Nghi thì đứng ở bên cạnh ghế xô pha.

Còn nữa, Lăng Tử Hoan giống như chim cút nhỏ, ngồi đối diện với hai người kia, hai tay đặt ngoan ngoãn trên đầu gối, cúi đầu vô cùng yên tĩnh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.