Chương 297: Anh ta không thương chị, nhưng cho chị danh phận!



Cô Tư có cần giúp đỡ gì không?
Lúc này, vừa nhìn thấy cô, chú Lăng đã lập tức đi tới trước mặt, rồi nhìn ra sau lưng cô, khi không thấy những người khác thì cảm thấy nghi hoặc.


Không cần đâu, chú Lăng, tôi chỉ đi lung tung thôi.
Nghiên Thời Thất lễ phép đáp lại.

Cô nhìn thấy sau lưng chú Lăng có người giúp việc đi theo, trong tay còn bưng một cái khay bằng bạc nữa.

Nghĩ đến khả năng nào đó, cô lại dò xét hỏi:
Chú Lăng, Hoan Hoan có khỏe không?


Sắc mặt chú Lăng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cười hiền hòa nói,
Khỏe, khỏe lắm.

Chỉ là cô chủ nhỏ không thể bước ra khỏi phòng thôi.

Lần này ông chủ quá tức giận, vì vậy mới ra lệnh cấm cô chủ.

Trước cửa còn có vệ sĩ canh chừng nữa đấy.


Nghe ra thì có chỗ nào tốt chử?

Tính tình con bé hoạt bát như vậy, lại bị giam trong phòng cả ngày, chẳng lẽ không hậm hực sao?

Nghĩ đến đây, Nghiên Thời Thất lập tức nảy sinh lòng nghi ngờ,
Vậy mỗi ngày con bé làm gì trong phòng vậy chứ? Tôi gọi điện cho con bé mà điện thoại luôn tắt máy, cũng không trả lời tin nhắn cho tôi nữa.


Ánh mắt chú Lăng chợt lóe lên, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng,
Chuyện này...

Ông chủ đã làm nhiễu toàn bộ hệ thống mạng trong trang viên rồi, cũng không cho cô chủ liên lạc với bên ngoài luôn.

Vì vậy mỗi ngày cô chủ nhỏ đều chơi Minesweeper ở trong phòng.


Nói xong, sợ Nghiên Thời Thất không hiểu, chủ Lăng lại bổ sung thêm,
Chính là trò chơi gỡ mìn trên máy tính offline đấy, gỡ mìn chán thì đánh bài nhện.


Nghiên Thời Thất:
...


Nghe vậy thì dường như đúng là rất tốt, chỉ trừ không được tự do mà thôi!

Cô đã đánh giá thấp bản lĩnh tự tìm trò vui trong cái khổ của cô bé này rồi.

Trong lúc cô và chủ Lăng đang nói chuyện thì từ đầu cầu thang tầng hai có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp chậm rãi xuất hiện.

Người phụ nữ này khoảng ba mươi lăm tuổi, mặc một bộ sườn xám dài, thướt tha uyển chuyển, ngũ quan xinh đẹp rất giống người đẹp từ trong tranh bước ra.

Chủ Lăng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cung kính,
Bà chủ.


À, vị này là Tô Uyển Đông, vợ của ông chủ đương nhiệm.

Ánh mắt của chị ấy trong veo như nước, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, chiếc sườn xám khẽ lay động theo bước chân xuống lầu.

Mãi đến khi giẫm xuống bậc thang, chị dịu dàng lên tiếng:
Em chính là Tiểu Thất, vợ của chủ Tư?


Giọng nói của Tô Uyển Đông vô cùng êm tai, giống như là giọng phương Nam mềm mại, lúc truyền vào tai nghe rất thoải mái.

Nghiên Thời Thất mỉm cười chị,
Xin chào, chị dâu.


Nếu người này là vợ của Lăng Vạn Hình thì một tiếng chị dâu này cũng xem như lễ phép.


Hoan Hoan mang tới phiền toái cho bọn em, còn để bọn em phải tới đây một chuyến nữa.

Chị nghe nói gần đây em vẫn đang quay phim, không làm lỡ công việc của em chứ?


Tô Uyển Động vốn là người phụ nữ Giang Nam, trời sinh đã dịu dàng, cho dù là giọng điệu thăm hỏi cũng vô cùng khéo léo, không làm người ta cảm thấy lạnh nhạt.


Không bị lỡ đâu chị.

Trước đây, Hoan Hoan là trợ lý của em, em và công ty cũng có trách nhiệm trong việc không điều tra kĩ càng tình huống cụ thể của con bé.
Nghiên Thời Thất vô cùng áy náy cười.


Em đừng nói như vậy!
Tô Uyển Đông cười đi lên trước, kéo lấy tay cô,
Không liên quan tới em.

Từ nhỏ con bé Hoan Hoan này đã bướng bỉnh rồi, chị với ba nó cũng đau đầu muốn chết.

Nếu chú Tư đã tới thì cứ để chủ ấy khuyên nhủ ông ấy đi, chắc chắn có thể giải quyết được.

Đi thôi, chị dẫn em đi tản bộ tham quan trang viên một chút.


Tô Uyển Đông là một người phụ nữ khôn khéo, thấy Nghiên Thời Thất xuất hiện ở phòng khách thì đã biết mấy người đàn ông đang nói chuyện.

Chị là chủ trang viên này, nhưng cũng chỉ là một quân cờ mà chồng mình dùng để đối phó hai ông bà cụ nhà họ Lăng thôi.

Anh ta không thương chị nhưng cho chị danh phận.

Tô Uyển Đông vẫn luôn biết, người phụ nữ mà Lăng Vạn Hình yêu sâu đậm chính là mẹ ruột của Lăng Tử Hoan.

Nhưng để bầu bạn bên cạnh, trong mấy năm nay, thật ra chị cũng đã mệt mỏi tận lực làm tròn bổn phận, đảm nhiệm nhân vật người mẹ hoàn hảo này lắm rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.