Chương 363: Ôn tranh, sao lại là chị?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 767 chữ
- 2022-02-06 01:00:25
Ba người cùng nhau tiến sâu vào ngõ nhỏ bị phá hủy nặng nề, gạch đất vương vãi trên mặt đất, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng máy xúc.
Nghiên Thời Thất đi giày thể thao màu trắng đi bên cạnh anh, đế giày và cát sỏi chạm vào nhau lạo xạo, ngõ nhỏ sâu hun hút, trông cực kì đáng sợ.
Không biết Tần Bách Duật nắm lấy tay cô từ lúc nào.
Họ đi qua ngõ sâu, băng qua một con phố nhỏ, trước cánh cửa của gian nhà làm bằng gạch bùn ở đằng xa, Mục Nghị và vài nhân viên bảo vệ khác đang đứng hút thuốc.
Đây là nơi ánh nắng mặt trời không thể chiếu tới.
Bụi bay tứ phía, xung quanh bẩn thỉu tàn tạ, đám người Mục Nghi mặc đồ âu màu đen đứng trước căn nhà đất, trông vô cùng tương phản.
Nhìn thấy bóng dáng của họ, anh ta bèn dập thuốc, nhanh chóng rảo bước tới, dừng lại rồi gật đầu,
Cậu Tư, cô Tư
Tần Bách Duật nhìn lướt qua bả vai anh ta, quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi mạnh mẽ cất tiếng hỏi khẽ:
Tình hình thế nào?
Vẫn chưa tỉnh, nhưng quần áo còn nguyên, chắc chỉ bị dọa sợ, không đáng ngại.
Mục Nghi bình thản nói sơ qua về tình hình hiện tại của Lăng Mật, không nghe ra một chút thương xót nào, giống như anh chỉ đang chấp hành nhiệm vụ.
Ai làm?
Tần Bách Duật hỏi.
Nghe vậy, Mục Nghi kín đáo ngước lên, sau đó dời tầm mắt âm u lên người Nghiên Thất Thất.
Hům? Nghiên Thời Thất vô cùng ngỡ ngàng.
Cô nhìn Tần Bách Duật rồi lại liếc Mục Nghi, giơ tay chỉ ngược vào mũi mình, cực kì hoang mang.
Thấy nét mặt này của cô, khóe môi Mục Nghĩ hơi giật giật.
Anh ta hằng giọng, nghiêng người nhường đường,
Cô ấy ở đằng sau nhà.
Tần Bách Duật không đáp lại, dắt Nghiên Thời Thất đi vòng ra phía sau căn nhà đất.
Mục Nghi và các thành viên khác trong đội vệ sĩ duy trì một khoảng cách thích hợp, theo sát phía sau bảo vệ bọn họ nghiêm ngặt.
Trên đường đi, Nghiên Thời Thất vô thức nắm chặt lòng bàn tay Tần Bách Duật, thoáng cảm thấy lo lắng.
Rõ ràng ánh mắt Mục Nghi nhìn cô vừa rồi rất kì quái.
Bước trên con đường phủ kín cát sỏi, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật vừa đến gần phòng đất thì có một người xuất hiện phía sau rào chắn cũ nát.
Quần áo đen, giày đen! Vừa trông thấy người xuất hiện, Nghiên Thời Thất thoáng sửng sốt, lập tức buông tay Tần Bách Duật, nhanh chóng tới gần, khàn giọng hỏi:
Ôn Tranh, sao lại là chị?
Hóa ra Ôn Tranh đến đây! Chẳng lẽ ban nãy Mục Nghi khó xử nhìn cô vì kẻ bắt cóc Lăng Mật chính là Ôn Tranh? Nghiên Thời Thất không nghĩ ngợi lâu, kinh ngạc đi tới ôm chầm lấy Ôn Tranh.
Lộ Thành rất ấm áp, vẫn mặc bộ quần áo đen, có điều cô chỉ mặc áo khoác gió, không mặc áo khoác da.
Nghiên Thời Thất buông cô ra, nhìn sâu vào cặp mắt giống mình như đúc, lặng im chờ cô lên tiếng.
Sau khi rời khỏi vòng tay ôm, Ôn Tranh cười tủm tỉm, đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ đằng xa.
Người của Cục Cảnh sát đến rồi! Bấy giờ, Tần Bách Duật đứng bên cạnh quay sang nhìn Mục Nghi.
Anh ta lập tức gật đầu hiểu ý, nhanh chóng mang theo vài người nữa quay lại con đường vừa rồi.
Nghiên Thời Thất nghe thấy tiếng xe cảnh sát, không chút do dự kéo Ôn Tranh, định đưa đi ngay.
Nhưng đi được hai bước thì cô đảo mắt quan sát xung quanh, chỗ nào thích hợp để giấu người? Ôn Tranh thấy hành động của cô thì cặp môi mím chặt thả lỏng, mỉm cười bình tĩnh nói:
Đi theo chị!
Cô biết Nghiên Thời Thất có ý bảo vệ mình.
Cho dù không biết nguyên nhân mình xuất hiện ở đây là gì, nhưng vào lúc xe cảnh sát đến, cô bé này vô thức muốn đưa mình đi.
Điều này khiến Ôn Tranh thoáng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tình người bạc bẽo đã lâu, đột nhiên gặp được cô bé này, giống như gió xuân thổi qua giữa đông lạnh tháng Chạp khắc nghiệt, mang theo hơi ấm hòa tan băng giá, làm trái tim cô nở hoa.