Chương 381: Thì ra hai người thật sự từng gặp gỡ!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 593 chữ
- 2022-02-06 01:00:28
Cô muốn đứng lên, muốn mách với thầy cô, ở đây có người xấu.
Cô cố hết sức chống tay quỳ trên mặt đất, làm cho bụi cỏ sột soạt lay lay.
Hình như có người vén bụi cỏ ra, còn vỗ vai cô.
Cô bé quay đầu, thấy ba thầy cô giáo hốt hoảng mấp máy môi nói cái gì, nhưng cô không nghe được thanh âm nào cả.
Cô bé mười tuổi ngất xỉu trước mặt giáo viên của mình.
Vết máu trên trán cô bé dọa cho các thầy cô sợ mất hồn.
Điện thoại trong tay cô rơi trên mặt đất, hình như còn có tiếng người đang nói, nhưng các thầy cô đang hốt hoảng lại không chú ý tới, chỉ vội vàng bế cô chạy về thôn.
Trong bụi cỏ còn lưu lại chiếc di động kia cùng với chiếc cốc in hình công chúa Disney, đánh dấu vết tích nơi cậu bé cô bé từng xuất hiện.
Tối hôm đó, Nghiên Thời Thất sốt cao không đỡ, suốt đêm được đưa về thị trấn, cũng thông báo ba mẹ cô.
Sau đó...
Di động đã mất, ba cũng không mắng cô, bởi vì cô tỉnh lại trong bệnh viện.
Cô mơ hồ nhở mình đã nói với thầy cô, có một anh trai bị người xấu đánh, mà thầy giáo lại nói lúc phát hiện cô thì chỉ có mình cô ở đó thôi, không có cậu bé hay người xấu nào cả.
Cho nên kì nghỉ hè năm Nghiên Thời Thất mười tuổi, cô bé nằm trong bệnh viện suốt một tuần.
Sau đó cô vẫn là cô chủ nhà họ Nghiên, nhưng dường như...
có gì đó không còn như trước nữa.
Nhớ tới đây, ánh mắt mông lung của Nghiên Thời Thất từ từ có hồn trở lại, rơi trên đường nét khuôn mặt Tần Bách Duật.
Cô nhớ hết rồi, từng điểm đều hiện rõ ngay trước mắt.
Cô chưa từng quên, chỉ là hơn mười bốn năm trôi qua đã khiến đoạn kí ức này trở nên rất mơ hồ.
Một cô bé mười tuổi còn chưa từng chứng kiến thế gian thiện ác, cho dù có cả gan đưa tay giúp đỡ một thiếu niên ăn mày thì có lẽ cũng chỉ là một hành động nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi.
Ấn tượng sâu sắc duy nhất là cặp mắt của anh, cùng với khung cảnh lần đầu gặp mặt, anh rách rưới đứng ngược sáng trong ngõ hẻm nhưng lại kiên cường mạnh mẽ lạ thường.
Anh Tư..
Giọng Nghiên Thời Thất rất khàn, mang theo nghẹn ngào sợ hãi,
Cậu thiếu niên kia, thật sự là anh sao?
Cô không ngờ, thì ra mười bốn năm trước bọn họ thật sự từng gặp nhau.
Anh đứng cạnh cô, gió cuốn áo sơ mi của anh lên, anh kiêu ngạo cao quý, phóng khoáng siêu phàm.
Cho dù cô có thông minh cỡ nào cũng không thể liên tưởng cậu thiếu niên gầy ốm nhếch nhác kia với người đàn ông xuất chúng đang đứng trước mặt được.
Rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì mới có thể bị đánh đập ngược đãi ở tận nơi xa xôi hẻo lánh trong vùng núi Bình Túc này.
Là loại người tàn nhẫn đến mức nào mới có thể dùng xích sắt khóa anh lại, dùng roi da có gai đánh đập anh.
Trái tim cô gào khóc, vượt qua không gian và thời gian, liên tưởng cậu thiếu niên và người đàn ông này lại với nhau.
Cô không khóc, vì cô biết anh Tư không cần nước mắt thương cảm của cô...