Chương 383: Lúc đó anh đau lắm phải không?


Thời gian trôi qua từng phút, đầu ngón tay cô xẹt qua áo của anh, bỗng nảy sinh một ý tưởng.

Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng,
Anh Tư, vết thương sau lưng anh còn để lại sẹo không?
Anh bị đánh thê thảm như vậy, roi da có gai đánh rách cả da thịt.

Cô bất giác nhớ ra, chưa bao giờ anh cởi trần khi ngủ cùng cô, phải chăng vì vết thương vẫn chưa được năm tháng xóa nhòa.

Nghe cô hỏi, anh nhìn cô đầy dịu dàng, đưa tay vuốt ve má cô,
Em muốn xem à?
Nghiên Thời Thất nhanh nhẹn gật đầu,
Vâng.
Cô muốn xem vết thương của anh, nếu qua năm tháng vẫn còn dấu vết, liệu cô có thể xoa dịu những tổn thương đó hay không.

Ánh mắt anh nóng rực, cặp môi mỏng hơi hé mở, đầu ngón tay vẫn nấn ná trên gương mặt trắng ngần của cô, nói như dò hỏi, lại như than thở,
Không hối hận chứ?
Má Nghiên Thời Thất bị anh vuốt ve hơi ngứa, cô đưa tay lên giữ tay anh lại, nắm tay anh áp lên má mình, dứt khoát nói:
Chuyện không hối hận nhất trong cuộc đời của em, chính là yêu anh.
Nếu nói rõ ra mới có thể khiến anh không còn lo lắng bất an, Nghiên Thời Thất thầm nghĩ, cô tình nguyện cả đời nói lời tâm tình cho anh nghe.

Hơi thở của Tần Bách Duật trở nên nặng nề hơn, anh ôm má Nghiên Thời Thất, tình yêu nồng nàn nơi đáy mắt, giọng nói trầm ấm thốt lên một câu khiến trái tim cô nổi sóng:
Qua đêm nay, cho dù em có hối hận thì cũng muộn rồi.
Ánh mắt đắm đuối của Nghiên Thời Thất rơi vào ánh nhìn của anh, nhìn rõ tình yêu cháy bỏng không chút che giấu trong đôi mắt ấy.

Cô cười ghé lại gần anh, hôn mạnh lên đôi môi anh.

Cô dịu dàng mềm mại nói:
Anh Tư, đến chết em cũng không hối hận.
Đầu ngón tay anh đang ôm má cô lập tức khẽ run lên.

Ánh mắt của anh khóa chặt lấy cô, tay phải vẫn đặt trên má cô, tay trái lại đưa lên chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo.

Tần Bách Duật cởi áo ra, dưới ánh đèn màu vàng, bắp thịt rõ nét, đường cong mạnh mẽ hiện lên.

Thân hình cường tráng không chút mỡ thừa bất chợt đập vào mắt Nghiên Thời Thất.

Nhưng khi anh xoay người lại, Nghiên Thời Thất thấy trên bờ vai rộng của anh một vết sẹo sậm màu.

Kéo dài từ trái sang phải.

Đây là vết roi anh bị tên côn đồ quất lên, vì muốn bảo vệ không để cô bị phát hiện trong bụi cỏ.

Cũng chính là máu từ vết thương này bắn lên lông mi, khóe mắt của cô.

Trái tim Nghiên Thời Thất như bị người siết chặt, co rút đau đớn.

Trên lớp da của vết sẹo còn đan xen rất nhiều dấu vết mờ hơn, nhất định là do vết khâu lại da thịt bị rách sâu thì mới như vậy.

Cô nâng bàn tay run rẩy của mình lên, nhẹ nhàng chạm vào lưng anh.


Lúc đó, anh đau lắm phải không?
Giọng nói cô hơi nghẹn lại, tình cảnh mười bốn năm trước như hiện lên trước mắt cô một lần nữa.

Tần Bách Duật đưa lưng về phía cô, đáp lại trầm khàn,
Lúc đó vẫn luôn nhìn em chăm chú nên quên cả đau.
Câu này suýt nữa khiến nước mắt Nghiên Thời Thất trào ra.

Cô nín nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được.

Lúc nước mắt trào ra khóe mi, cô cúi xuống đặt một nụ hôn mềm mại lên vết sẹo của anh.

Vết thương do bảo vệ cô! Nhiều năm như vậy, nếu không gặp được anh, không biết cô sẽ nuối tiếc đến mức nào!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.