Chương 386: Chú mạc đang đợi cậu!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 721 chữ
- 2022-02-06 01:00:28
Một giờ sau, Tần Bách Duật cho người xin phép tuyến bay khẩn cấp, vận dụng quan hệ thuê sân bay dự bị ở thị trấn Thê Sơn chuẩn bị cất cánh.
Mười hai giờ trưa, bọn họ về tới Lệ Thành.
Trên đường về, Nghiên Thời Thất mới biết chú Mạc quản gia đã bảy mươi tám tuổi, sống ở nhà chính nhà họ Tần, cũng sắp mất ở nhà họ Tần, cho nên người nhà họ Tần liền gọi mọi người về.
Ông đã từng ở bên cạnh gia chủ đời trước, cũng chính là cha của Tần Bách Duật gần sáu mươi năm, bọn họ tình như anh em.
Chú Mạc trong lòng người nhà họ Tân cũng không phải là người giúp việc.
Ông là bậc bối hiền từ, tình cảm với người nhà họ Tần còn nồng ấm hơn với người thân.
Năm vợ chồng nhà họ Tần cùng cậu Hai mất trong tai nạn máy bay, ông nén đau thương, giúp cậu cả Tần Bách Ngạn ngăn cơn sóng dữ, giúp cho Tần thị vẫn vững vàng đứng đầu sau tranh chấp giữa mấy gia tộc lớn ở Lệ Thành.
Có thể nói, người quản gia này hết lòng hết dạ, cả đời chinh chiến vì nhà họ Tần.
Sân bay Lệ Thành, xe nhà họ Tần đã chờ ở bên ngoài.
Hôm nay bầu trời Lệ Thành bị mây đen che phủ, gió mạnh nổi bốn phía, cuốn lá rụng bay khắp nơi, khiến người ta bức bối không thở nổi.
Trên đường về nhà chính nhà họ Tần, Tần Bách Duật ngồi ghế sau không nói gì, Nghiên Thời Thất nắm tay anh, yên lặng ngồi bên anh.
Nghe nói chị ba Tần Bách Noãn cũng đang trên đường về.
Nghiên Thời Thất chăm chú nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, không nhịn được dựa vào anh, cố gắng an ủi anh.
Cuộc đời vốn vô thường, cô lại càng muốn trân trọng từng phút từng giây ở bên cạnh anh Tư của cô.
Nhà chính họ Tần ở Phố Lan Sơn, cạnh khu dân cư Viên Lâm của Lệ Thành.
Tòa nhà hiện đại hóa xây tựa lưng vào núi, sông Lệ Thành từ phía Tây Nam Phổ Lan Sơn chảy ra biển, mặc dù cuối thu, phong cảnh trong khuôn viên vẫn khiến người cảm nhận được không khí thiên nhiên thuần khiết.
Xe dừng lại trước cổng lớn nhà họ Tần, Tần Bách Duật cao lớn nắm tay Nghiên Thời Thất bước vào sảnh lớn nhà chính.
Nơi này không xa hoa hào nhoáng như nhà họ Lăng, nhưng chỗ nào cũng toát lên nét tinh tế.
Trong phòng khách treo tranh thư pháp cổ và đèn lưu ly, bàn đá cẩm thạch mạ vàng, xô pha đặt may từ Ý, thể hiện gu thẩm mĩ khiêm nhường của chủ nhân.
Về rồi à!
Anh cả Tần Bách Ngạn ngồi trên xô pha, tay cầm một điếu xì gà chưa châm, chỉ đặt giữa ngón tay không ngừng xoay.
Tần Bách Duật đáp lời, gật đầu với Dung Khanh ngồi cạnh anh,
Chị dâu.
Tần Bách Ngạn:
.
.
Coi người anh Cả này không tồn tại đúng không? Khuôn mặt ảo não của Dung Khanh nhìn thấy bọn họ thì thoáng nở nụ cười gượng gạo,
Đi đường vất vả rồi.
Nghiên Thời Thất đứng giữa phòng khách, hơi hồi hộp, vô thức nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Cô mới chỉ gặp anh Cả cùng chị dâu một lần, còn là gặp lúc bàn việc cưới hỏi.
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ đăng kí gần hai tháng rồi còn chưa chính thức về nhà gặp trưởng bối, hình như rất thất lễ.
Anh Cả, chị dâu.
Nghiên Thời Thất ngoan ngoãn lên tiếng chào hai người, Tần Bách Duật cũng đúng lúc hỏi:
Chú Mạc đang ở đâu?
Bàn tay đang xoay xì gà của Tần Bách Ngạn khựng lại, chỉ lên tầng hai,
Phòng chú ấy, tôi qua vừa đón chú ấy từ New Zealand về, bệnh của chú ấy không chữa được nữa rồi.
Ý cười nơi khóe môi của Dung Khanh vì mấy lời này mà lại hạ xuống.
Chị hít sâu một hơi, nhìn Tần Bách Duật nói:
Chú Mạc đang đợi em, mau lên xem chú ấy đi.
Toàn bộ nhà họ Tẩn, người chú Mạc thương nhất chính là cậu Tư- Tần Bách Duật.