Chương 400: Chú hai đã nói sẽ không bao giờ bỏ đi!


Anh ta có thể xem nhẹ tất cả vật ngoài thân, có thể giao công ty cho trợ lý lo liệu.

Chỉ có duy nhất việc ông nội tỉnh lại là anh ta không dám chủ quan trì hoãn.

Tại Mỹ, trời gần sáng, ánh ban mai yếu ớt rọi vào cửa sổ.

Trên con đường bên dưới căn hộ, ô tô đỗ khắp hai bên đường, tất cả vẫn đang đắm chìm trong không gian tĩnh mịch trong khoảnh khắc đêm ngày hoán đổi.

Anh ta không muốn rời đi, nhưng tại thời điểm này thì trong lòng sốt ruột muốn về nhà.

Kiều Mục châm một điếu thuốc, mở cửa sổ để lộ ra một khoảng trống rộng bằng nửa bàn tay.

Gió lạnh thổi qua khe cửa, làm dịu nhiệt độ trong phòng, đồng thời cũng thổi bay sương mù chất chứa phiền muộn.

Anh ta hút xong ba điếu thuốc mới nặng nề thở dài, đóng cửa sổ nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ khép hờ.

Đắn đo một lúc, anh ta vẫn quyết định đi vào.

Trong phòng vẫn còn tối, ngoại trừ ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe cửa lọt vào thì gần như không thể nhìn thấy gì bên trong.

Giường của Lăng Tử Hoan xếp đầy thú bông, ánh sáng bên ngoài cửa chiếu vào đúng mặt cô nàng.

Cô nhóc ngủ rất say, trong lòng còn ôm một con Pikachu.

Kiều Mục đứng cạnh giường nhìn ngắm, một lúc sau mới ngồi xuống, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô nàng.

Tay anh rất nhẹ, sợ đánh thức cô dậy.

Khóe môi Kiều Mục khẽ run.

Anh ta nhịn cả buổi, vẫn không thắng được cảm xúc trong lòng, nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô nhóc.


Um.


Chậc, cô nàng tỉnh dậy rồi.

Khi Kiều Mục thấy Lăng Tử Hoan cau mày muốn mở mắt ra, thật sự muốn tự tát vào mặt mình một cái.

Biết rõ là phải bí mật rời đi, không dám để cô nhóc phát hiện ra, nhưng mẹ nó chứ không quản nổi miệng của mình!
Chú Hai?
Lăng Tử Hoan vốn ngủ rất say, ngay cả bị đánh thức cũng giống như đang nói mê, mắt nhắm mắt mở mê man.

Kiều Mục Vỗ vai cô, giọng dỗ dành,
Ngoan, ngủ tiếp đi.
Ừm, sau đó Lăng Tử Hoan ôm lấy Pikachu, xoay người lại ngủ thiếp đi.

Trái tim như bị treo lơ lửng của Kiều Mục mềm nhũn đi, chỉ ngắm nhìn gáy của cô nhóc thôi cũng đã thấy hạnh phúc.

Cuối cùng, anh ta vẫn đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, thu dọn hành lí với tốc độ nhanh nhất rồi đi suốt đêm về đến Lệ Thành.

Khó khăn lắm ông nội mới tỉnh lại, thời gian không đợi người.

Anh ta rời đi, chỉ để lại một tờ giấy nhắn cho Lăng Tử Hoan trên bàn trà: [Ngoan ngoãn ăn cơm, đi ngủ đúng giờ, chờ tôi quay lại.] Từng lời dặn dò đều chứa chất sự quan tâm của anh ta.



Về phần Lăng Tử Hoan, sáng sớm tỉnh dậy, cô mặc đồ ngủ bằng lông đi đến phòng khách gọi Kiều Mục.

Tìm một vòng cũng không tìm thấy, cô dụi mắt rồi quay lại phòng ngủ.

Có khi lại mộng du rồi! Mỗi sáng ở đây, chú Hai đều mua đồ ăn sáng cho cô.

Hôm nay chú Hai không có đây, cô nhất định là đang nằm mơ.

Lăng Tử Hoan nằm phịch xuống giường, nhắm mắt lại trong ba giây, lại ngồi dậy, vươn vai,
Chú Hai...
Cô nàng ngọt ngào gọi một tiếng, nhưng không ai trả lời.

Cô nhóc hơi hoảng hốt, xoay người đi xuống giường, không xỏ dép vào đã chạy đi tìm một lượt từ trong ra ngoài căn hộ.

Cuối cùng cô vào phòng thay đồ, phát hiện ra chiếc va li màu xanh tím than của Kiều Mục đã biến mất.

Cô đi chân trần đứng trên sàn nhà, đôi mắt tràn ngập sự thất vọng mất mát, cuối cùng chú Hai vẫn đi ư? Không biết mất bao lâu cô mới quay trở lại phòng khách.

Cô liếc thấy tờ giấy nhắn qua khóe mắt, cầm lên đọc, đôi mắt đỏ hoe.

Chú Hai, chú nói dối, rõ ràng đã nói sẽ không bỏ đi mà! Lãng Tử Hoan ngã ngồi trên ghế sô pha, cầm gối ôm vò mạnh, đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn khắp nơi trong phòng, dường như ở đâu cũng có hình bóng của Kiều Mục.

Cô nàng trề môi, rất ấm ức.

Cô nghĩ, đợi sau khi chú Hai trở lại, nhất định phải cho chú Hai biết mặt! Thế nhưng, thời gian lặng lẽ trôi qua hơn một tháng, cô vẫn không đợi được anh quay trở lại tìm mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.