Chương 419: Ông chủ nhà họ tần, phòng khách chào đón anh!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 663 chữ
- 2022-02-10 11:10:06
Sau làn khói trắng là đôi mắt ấm áp của anh,
Sẽ không.
Em muốn làm cái gì cũng được.
Nghe thấy vậy, Nghiên Thời Thất lại rủ mắt xuống nhưng khóe miệng lại dần dần cong lên.
Mà cảnh tượng ấy vào giờ phút này đều đã bị một đôi vợ chồng nghe thấy tiếng động theo xuống lầu đang đứng ngoài cửa phòng bếp thu hết vào trong mắt.
Có lẽ khi Nghiên Thời Thất xuống lầu đã quấy nhiễu đến bọn họ, Tần Bách Ngạn và Dung Khanh mặc quần áo ngủ, khoác áo choàng đứng cách phòng bếp không xa.
Bọn họ nhìn thấy chủ Tư tự tay múc canh cho Nghiên Thời Thất, cũng nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng nũng nịu ôm lấy anh của cô.
Tình nồng ấm áp, đã nói lên hết thảy sự hòa thuận bình yên mà cuộc đời này đang tìm kiếm.
Dung Khanh nhìn mà có chút ganh tị, vỗ lên khuỷu tay Tần Bách Ngạn rồi dầu môi về phía cầu thang.
Quả thật người ngoài không mấy thích hợp quấy rầy thời khắc như thế này.
Chị rất vui vẻ yên tâm, cuối cùng thì chú Tư đã bước ra khỏi những chuyện trong quá khứ, có được giai nhân bầu bạn bên người mãi rồi.
Tần Bách Ngạn dời mắt nhìn sang Dung Khanh, rồi lại nhìn nhìn về phía phòng bếp, môi mỏng khẽ mấp máy nhưng cuối cùng vẫn kìm nén ý định mở miệng xuống.
Một người đàn ông, cả ngày vây quanh bếp lò thì ra cái gì chứ?! Trở về phòng ngủ trên tầng hai, Dung Khanh còn chưa kịp đóng cửa thì Tần Bách Ngạn đã hừ lạnh lên tiếng,
Chú Tư đúng là không thể nói nổi nữa, cưng chiều phụ nữ đến nỗi này thì sau này làm sao có thể quyết định việc nhà được đây?
Dung Khanh đang đóng cửa chợt dừng lại, dời mắt nhìn Tần Bách Ngạn, như cười như không nói,
Nấu bát canh cho Tiểu Thất mà lại không thể quyết định việc nhà sao?
Tần Bách Ngạn không nhận ra được giọng điệu khác thường của Dung Khanh, ném áo khoác trên vai xuống,
Đây không phải là vấn đề có làm được hay không, dù gì chú Tư..
Anh ta còn chưa chứt lời thì Dung Khanh đã chậm rãi kéo cửa phòng lại:
Vậy ông chưa từng nấu canh cho tôi thì ông làm chủ cái nhà này sao?
Xong rồi! Tần Bách Ngạn đang định ngồi xuống đột nhiên khựng lại trong chốc lát, dùng tư thế buồn cười nghiêng đầu nhìn Dung Khanh.
Sau khi nhìn thấy gương mặt luôn thùy mị của chị có khắc thêm vẻ giận dữ thì anh ta liền đứng thẳng người dậy, cười gượng nói:
Bà chủ à, anh nói chú Tư mà, em...
Dung Khanh không lên tiếng nhưng đã chỉ tay ra hiệu về phía ngoài cửa.
Ông chủ nhà họ Tần, phòng khách chào đón anh.
Một đêm này, có người vui mừng, cũng có người buồn rầu.
+
Ngày hôm sau, chung cư Bích Đình.
Trong phòng tăm tối lờ mờ, vài tia nắng sớm lặng lẽ xuyên qua rèm cửa sổ xanh đen.
Chấm nhỏ trôi nổi dưới ánh sáng mờ tối, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Quần áo và giày dép bày bừa lộn xộn trên mặt đất, kéo dài từ lối vào đến trước giường.
Trong không khí phảng phất mùi hương làm người ta tưởng tượng xa vời.
Toàn bộ những thứ này đều nói rõ đêm qua rất điên cuồng.
Chưa tới tám giờ, Thành Nghiệp Nam mơ màng tỉnh lại.
Men say đã qua nhưng đầu vẫn choáng váng, căng nhức.
Lúc xoay mình ngồi dậy, anh ta lại bất ngờ phát hiện người phụ nữ bên người.
Tối hôm qua, anh ta bị mời không ít rượu, chuyện sau đó đã không còn ấn tượng nữa rồi.
Ánh mắt của anh ta đờ đẫn nhìn dấu vết trên lưng cô gái, rồi im lặng rất lâu.