Chương 444: Tôi ăn hay chưa anh không biết à?


Cô muốn chửi thề, mà không có gan.

Trước mặt Lôi Duệ Tu, cô luôn có ảo giác rằng bản thân bị nghiền ép.

Nghĩ lại cũng đúng, người đàn ông này có đai đen Taekwondo, cô đánh không lại.

Lôi Duệ Tu thấy Ôn Tranh khó chịu ngồi cạnh mình, yết hầu anh nhấp nhô, có vẻ tâm trạng không tồi, nhìn quanh đánh giá phòng trọ này.

Đồ đạc quá đơn giản cũ kĩ, để cô ở đây đúng là thiệt thòi cho cô.


Em chưa ăn à?
Một lúc lâu sau ta anh mới hỏi một câu.

Nét mặt Ôn Tranh khó hiểu liếc nhìn anh, bị ánh sáng kì lạ trong đáy mắt anh làm giật mình, vội vàng đưa tay lên vuốt tóc, hừ lạnh:
Tôi ăn hay chưa anh không biết à? Anh tới đưa đồ ăn cơ mà? Đồ ăn của tôi đâu?
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của anh ta.

Tiếng cười trầm ấm nồng nàn như rượu ngon lâu năm, lại như cung trầm của đàn cổ, từng nhịp gieo vào trái tim cô, khiến chú nai nhỏ trong lòng cô nhảy loạn.

Vành tại Ôn Tranh hơi nóng lên, mùi nam tính trên người anh rất nồng, không ngừng tản ra xung quanh, giống như cảm giác bừng tỉnh sau giấc mộng kinh hoàng, tránh không được, chạy không thoát.

Cũng rất giống giọng nói thầm thì bên tại trong đêm cuồng nhiệt kia, rất say lòng người, cũng rất đau đớn.


Cơm rang không có dinh dưỡng, ăn gì tốt hơn đi.
Vừa nói anh vừa buông cổ tay cô ra.

Ôn Tranh lập tức co tay lại vòng quanh ngực, bày ra tư thế tự vệ, ngón tay lạnh lẽo không ngừng chà xát nhiệt độ trên cổ tay kia.

Cô và Lôi Duệ Tu gặp nhau là do trời xui đất khiến.

Đêm đó ở quán bar, cô bị người chuốc thuốc, còn anh ta ngồi uống một mình ở quầy rượu,

Vào thời điểm cô thở gấp hỗn loạn va vào ngực anh ta, thì chuyện sau đó đều là thuận theo tự nhiên.

Ôn Tranh cho rằng đây chỉ là tình một đêm bất cẩn gặp phải, tuy rằng bản thân mất đi thứ đó, nhưng trong tình huống đó thì bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Chỉ có điều...

cô không ngờ Lôi Duệ Tu là quan chức nhà nước.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô lục ví của anh ta, thấy giấy chứng minh mới phát hiện chuyện này.

Cô chưa từng muốn anh ta chịu trách nhiệm.

Chuyện qua rồi, cô lặng lẽ chạy trốn.

Không ngờ như vậy lại chọc tức người ta, muốn dứt ra cũng không được.

Những ngày ở Đế Kinh, anh ta luôn có thể tìm chuẩn xác nơi cô ở.

Mỗi lần gặp mặt không phải ân cần dạy bảo cô không được làm chuyện trái pháp luật, thì sẽ là như bây giờ, mạnh mẽ xông vào không gian của riêng cô, làm đảo lộn cuộc sống của cô.

Ôn Tranh không biết nên diễn đạt cảm giác của mình thế nào, hơi xấu hổ, lại có thứ tình cảm cô chưa từng trải qua lặng lẽ nảy mầm.

Cô nghĩ, có phải phụ nữ đều có đêm đầu tình kết() hay không? () Mượn ý từ chim non tình kết: Chim non vừa nở sẽ nhận ngay người đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ của mình.

Có phải phụ nữ đều rất bao dung và khó quên người đàn ông đầu tiên của mình không? Nếu những người khác đối xử với cô như vậy, chỉ sợ cô đã sớm tặng cho đối phương một cú đạp.

Đương nhiên, cô cũng từng làm vậy với Lôi Duệ Tu rồi.

Nhưng ngại quá, kết quả chính là cô bị anh nắm cổ chân, tách chân ra, rồi vắt lên khuỷu tay anh với tư thế không tưởng.

Ôn Tranh ngồi ở đầu giường, nghĩ đến đây không nhịn được hậm hực vuốt mặt mình.

Đúng lúc có tiếng sùng sục truyền tới, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô thấy Lôi Duệ Tu đang nhấn nút ấm đun nước.

Trong phòng có hai người, thế mà tiếng nước sôi lại là tiếng động duy nhất lúc này.

Khóe môi cô giật giật, đang định nói gì thì cửa phòng lại bị gõ.


Xin chào, giao hàng đây!
Giờ mới là giao hàng thật này.

Khi Ôn Tranh thấy Lôi Duệ Tu cầm đồ ăn từ ngoài vào thì dạ dày của cô rất không chịu nể mặt mà reo hai tiếng.

Cơm đặt rất thịnh soạn, thật sự dinh dưỡng hơn cơm rang trứng nhiều.

Bốn món mặn một món canh, thêm một phần cơm rang trứng vàng óng ánh gọi riêng nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.