Chương 474: Con bé chết tiệt, cô cũng đi với chúng tôi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 743 chữ
- 2022-02-10 11:14:38
Cảm xúc bất chợt đánh úp, phức tạp đến nỗi hốc mắt cay cay.
Người đàn ông đang nhẫn nhịn tức giận bên cạnh, nếu không có gì sai lầm thì chính là ba ruột của cô, nay gặp mặt mà lại không hề quen biết.
Người đàn ông cố làm ra vẻ trong sạch trước mặt, là ba Nghiên đã dạy dỗ nuôi dưỡng có nhiều năm, nhưng suy cho cùng không chung dòng máu, danh không chính ngôn không thuận.
Nhưng bên trong nhiều suy nghĩ phức tạp xen lẫn như vậy, lại bởi vì một người khiến cho cô phải ngoan cường mà tiếp tục.
Ôn Tranh vẫn còn đang chờ cô.
Cuống họng Nghiên Thời Thất nghẹn ngào, đôi mắt long lanh ánh nước càng tỏa ra ánh sáng trong suốt.
Cô nhìn về phía Ôn Tịnh Hoằng, yên lặng đè nén tâm sự xuống, lễ phép nói xin lỗi,
Bác Ôn, cháu xin lỗi, là do cháu nhiều lời sơ ý.
Cô Nghiên, không trách cô!
Ôn Tịnh Hoằng hơi dời tầm mắt nhìn về phía Nghiên Thời Thất.
Sự giận dữ trong đáy mắt dần tan biến, xoay người lại dặn dò người giúp việc bên cạnh,
Gọi quản gia Ôn tới đây.
Vâng, ông chủ.
Người giúp việc vội vàng đi về phía bàn chính.
Gương mặt của Nghiên Quân và bà Liên trào dâng vẻ lo lắng như lửa đốt.
Hai vị, nếu đã ở chỗ này thì xin hai vị tuân theo đạo đãi khách của nhà họ Ôn chúng tôi.
Xin mời đến phía sau nghỉ ngơi một lúc.
Sau khi ôn chuyện thì tôi sẽ tự mình phải người đưa hai vị đến sân bay, nhất định sẽ không làm trễ nải hành trình của hai vị đầu.
Vừa nói xong, Ôn Tịnh Hoằng xoay người, mà quản gia Ôn thong thả bước đến cũng đã xuất hiện trong tầm mắt.
Ôn Tịnh Hoằng nói nhỏ với quản gia Ôn mấy câu, quản gia Ôn luôn miệng gật đầu.
Sau đó, ông hơi nghiêng người, nhìn về phía cửa vườn cây xanh.
Lúc vừa nhìn thấy Nghiên Quân và bà Liên, chân mày ông bỗng chốc nhíu lại.
Đây không phải là cặp vợ chồng len lén chạy mất khỏi phòng của cô Tri Diên trong camera quan sát của bệnh viện sao?! Ông biết tình hình nghiêm trọng cho nên cũng không chần chừ mà lặng lẽ đi tới bên cạnh ông Nghiên, khách sáo nhưng lại không cho họ cơ hội từ chối, nói một câu
Mời
, rồi giơ tay lên gọi bảo vệ ngoài cửa, định cùng nhau áp tải hai người này tới sảnh sau.
Ông Nghiên và bà Liên rất muốn từ chối, nhưng tám người bảo vệ ngoài cửa vạm vỡ rất có khí thế dẫn đầu tiến lên, vẻ mặt nghiêm nghị như đang nói: Là tự mình đi, hay là kéo các người đi? Nhưng trong trường hợp này, bọn họ không thể để bẽ mặt được! Cho dù trong lòng không cam lòng hơn nữa thì bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Trước khi rời đi, bà Liên hung tợn trừng mắt nhìn Nghiên Thời Thất:
Con bé chết tiệt, cô đi với chúng tôi!
Giọng điệu, chua ngoa cay nghiệt, rất vô lí.
Ôn Tịnh Hoằng vừa nghe thấy lời này thì mi tâm gồ lên, đang muốn mở miệng thì bên cạnh xuất hiện một bóng người cao ráo nổi bật, kiêu ngạo ôm lấy Nghiên Thời Thất tới bên người, nhét cô vào khuỷu tay.
Đôi mắt lạnh lẽo của anh lóe lên sự sắc bén, giọng nói nguội lạnh,
Cô ấy sẽ đi, nhưng không phải bây giờ.
Bà Liên đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Tần Bách Duật thì giật mình trong chốc lát rồi không cam lòng cười ngượng,
Bách Duật à, chúng tôi có vài lời muốn nói với nó!
Ông Nghiên cũng hùa theo gật đầu,
Con gái à, đi trò chuyện với ba mẹ một lát đi?
Nghiên Thời Thất còn không chưa lên tiếng thì Tần Bách Duật đã ôm người cô xoay lại, hờ hững lạnh nhạt,
Nếu như là trò chuyện thì cũng không vội mà.
Lúc anh xoay người lại cũng ra hiệu bằng mắt cho người bảo vệ cầm đầu bên ngoài vườn cây xanh.
Đối phương hiểu ý lập tức tiến lên chặn lại tầm mắt của ông Nghiên và bà Liên, giọng nói nghiêm nghị:
Hai vị, mời đến sảnh sau!