Chương 495: Nếu cậu thua, tôi muốn nghe lời nói thật!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 683 chữ
- 2022-02-10 11:14:38
Tiếng bước chân vang lên bên tai.
Lãnh Dịch Diêm cho rằng đó là anh Cả nhà mình, nên dùng lòng bàn tay xoa loạn trên mắt.
Chỉ là khi ngước lên thì cậu ta lại chạm vào đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của đối phương.
Cậu ta thoáng sửng sốt, rồi tránh ánh mắt đi.
Đàn ông kiêng kị nhất là thể hiện sự yếu đuối trước mặt
kẻ địch
.
Lãnh Dịch Diêm không ngờ, người đàn ông đi đến cạnh mình lại là Lôi Duệ Tu.
Cổ họng cậu ta thoáng nghẹn lại.
Cậu ta đưa tay vuốt tóc mái tóc rối trên đỉnh đầu ra sau gáy, sau khi bình ổn cảm xúc mới tiếp tục đổi mặt với đôi mắt âm u của Lôi Duệ Tu, cười khẩy một tiếng,
Sao thế? Cố ý đến chế nhạo tôi à?
Lôi Duệ Tu không trả lời, lơ đãng nhíu hàng mày rậm.
Anh đứng trước mặt Lãnh Dịch Diêm, đút một tay vào túi quần, không vạch trần nỗi thống khổ của cậu ta.
Anh trầm mặc hai giây rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng:
Vào trong đi, cô ấy đang chờ cậu.
Dứt lời, Lôi Duệ Tu không nhìn đến nét mặt kinh ngạc của Lãnh Dịch Diêm, rảo bước về phía bàn y tá trước ánh mắt chết sững của cậu ta.
Người đàn ông này là bạn từ nhỏ của Ôn Tranh.
Anh không có tư cách ngăn cản họ gặp nhau, càng không nên hẹp hòi chế giễu tình cảm chân thật bộc phát của cậu ta.
Đàn ông yếu đuối vì phụ nữ không phải là chuyện mất mặt.
Lãnh Dịch Diệm thấy rất khó tin.
Những lời độc địa của mình lại nhận về một câu thờ ở bình thản của đối phương.
Cậu ta bỗng cảm thấy bản thân thật nực cười.
Vào khoảnh khắc vừa rồi, khí chất của người đàn ông này làm cậu ta cảm thấy mình chưa chiến đấu đã thất bại.
Bình tĩnh thêm vài phút, Lãnh Dịch Diêm lại quay trở về phòng bệnh.
Đôi mắt của cậu ta dịu dàng ngời sáng, vài lọn tóc lộn xộn rủ trước trận càng làm tăng thêm vẻ bất cần bướng bỉnh.
Mọi người đang nấn ná trước giường bệnh, nhìn thấy cậu ta bèn vội vã nhường đường.
Dịch Diêm!
Ôn Tranh đã hồi phục được một chút, buột miệng gọi cậu ta một lần nữa.
Yết hầu của Lãnh Dịch Diêm nhấp nhô, hai tay đút túi khẽ cười với cô,
Nếu không nghe thấy cậu gọi tên tôi, tôi còn tưởng cậu mất trí nhớ rồi chứ! Không có chuyện gì thì sao mấy năm rồi không quay về thăm nhau?
Rốt cuộc cậu ta vẫn không dám thể hiện quá nhiều trước mặt Ôn Tranh Tình cảm từng được chôn sâu tận đáy lòng, cho dù gặp lại cũng phải cẩn thận che giấu, sợ cô nhìn ra chút manh mối.
Ôn Tranh mấp máy khóe môi nứt nẻ, giọng nói hơi yếu ớt, từ từ thở hắt ra rồi cười trêu chọc,
Cậu cứ coi như tôi mất trí nhớ đi.
Hứ!
Lãnh Dịch Diêm hất cằm, mím cặp môi mỏng,
Chờ cậu khỏi bệnh thì đến võ quán đấu một trận Judo tử tế, sao nào? Nếu cậu thua, tôi muốn nghe lời nói thật.
Được...
Lãnh Dịch Diêm cất giấu hết thảy yêu thương, đứng trước mặt Ôn Tranh giống như năm năm trước, giọng nói nhẹ bẫng bỡn cợt với cô.
Trong khoảnh khắc đó, chỉ mình cậu ta biết,lưng áo đã ướt đẫm một mảng.
Không lâu sau, vì mệt mỏi nên Ôn Tranh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Người trong phòng bất giác cử động thật khẽ khàng, không quấy rầy cô thêm.
Nghiên Thời Thất tiến lên dám gọn góc chăn cho cô, thấy cô ngủ sâu mới đi ra ngoài cửa, dùng ngón trỏ và ngón giữa tạo thành kí hiệu
ra ngoài
với những người khác.
Trong hành lang, Tần Bách Noãn mệt mỏi tựa lên bả vai Lãnh Dịch Trì, dù chưa nguôi giận nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc chị coi anh như một cây cột để dựa.