Chương 499: Mẹ xin lỗi con!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 719 chữ
- 2022-02-10 11:14:38
Cô không nán lại lâu, kéo Tần Bách Duật vào phòng bệnh trước.
Cô cũng cần phải hỏi ý kiến của Ôn Tranh trước, xem chị ấy có muốn gặp họ không.
Hành lang của khu phòng bệnh cao cấp rất yên tĩnh, Lôi Duệ Tu chắn trước mặt ông bà Ôn, nhìn bọn họ không chớp mắt.
Đặc biệt là khi bắt được nét nôn nóng hiện trên gương mặt họ, anh khẽ bật cười, ánh mắt có chút mỉa mai,
Hai vị phụ huynh lo lắng nhưng cách một khoảng thời gian lâu như vậy mới đến, đó là vì tin chắc cô ấy sẽ bình an hay căn bản chẳng hề quan tâm?
.
Gò má nhuốm dấu vết năm tháng của Ôn Tĩnh Hoằng lập tức đỏ bừng.
Bị người có tuổi tác bậc con cháu chất vấn như vậy, ông ta mất sạch thể diện nhưng lại không tìm được cớ nào để phản bác.
Mắt Đoan Mộc Lam Nhã đỏ ngầu nhìn sang hướng khác, cắn răng kìm nén cảm xúc.
Đúng là họ tới muộn, nhưng không phải cố ý, mà là bọn họ đã đi điều tra rất nhiều chuyện.
Cậu Lôi, Tranh Tranh là con của chúng tôi, không có ai quan tâm con bé hơn chúng tôi.
Ôn Tĩnh Hoằng giận dữ, vì phong độ và đạo đức nên không nói ra những lời quá kích động.
Đôi mắt sâu thẳm âm u của Lôi Duệ Tu ẩn chứa nét dữ tợn, lúc đầu mắt với Ôn Tĩnh Hoằng như có tia lửa vô hình lóe lên.
Không bao lâu sau, cánh cửa phòng bệnh phía sau bật mở, Nghiên Thời Thất chậm rãi bước ra.
Cô đứng trong hành lang, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Tĩnh Hoằng,
Mời hai vị vào.
Lôi Duệ Tu quay lại nhìn cô, thấy Nghiên Thời Thất gật đầu anh mới nhướng đuôi lông mày, bước vào phòng bệnh trước.
Nếu cô đã muốn gặp thì anh sẽ không ngăn cản nữa.
Trong phòng bệnh, mu bàn tay của Ôn Tranh vẫn cắm kim truyền dịch, bởi vì vết thương trên người nên cô chỉ có thể nằm yên trên giường tĩnh dưỡng.
Lúc Đoan Mộc Lam Nhã bước vào phòng, chưa kịp quan sát xung quanh thì cặp mắt đong đầy nước mắt kia đã nôn nóng ghim chặt vào Ôn Tranh Bà che miệng, bước từng bước lại gần, hơi thở run rẩy, khi chỉ còn cách vài bước chân, nước mắt tuôn xuống như mưa,
Tranh Tranh...
Bà khó khăn đè nén tiếng khóc của mình, nghẹn ngào lên tiếng,
Tranh Tranh, mẹ đến rồi, mẹ xin lỗi con, để con phải chịu thiệt thòi rồi!
Nếu như tối qua Ôn Tranh đột nhiên xuất hiện làm bà mừng rỡ như điên thì giờ phút này, nhìn Ôn Tranh yếu ớt nằm trên giường bệnh lại khiến tim bà đau như dao cắt.
Đều là máu mủ của bà, bà đều thương yêu.
Chỉ là bà dùng sai cách mà thôi.
Bà cũng xót xa trằn trọc cả đêm, vì sao gia đình bốn người hạnh phúc lại trở nên như vậy.
Bởi vì từ nhỏ Tranh Tranh bướng bỉnh không thích tranh giành, hay bởi vì Diện Diên quá nổi bật nên mới tạo ra sự bất công thế này? Thậm chí bà còn nhớ lại vụ tai nạn năm ấy.
Bà khóc đứt ruột, ôm thi thể Ôn Tranh gào thét mong cô quay về.
Chỉ cần có chịu quay về, bà nhất định sẽ không dùng chuẩn mực của con nhà quyền thế, ép cô vào khuôn khổ duyên dáng nết na mà đay nghiến cô...
Nhưng đêm qua, Tranh Tranh thật sự quay về, bà lại làm gì? Nhớ đến tất cả mọi chuyện, Đoan Mộc Lam Nhã càng khóc đau lòng hơn.
Bà khom người đến gần Ôn Tranh, muốn đưa tay chạm vào cô nhưng nhìn thấy ánh mắt của cô thì lại bị nỗi đau âm ỉ kia làm cho chùn bước.
Cả phòng bệnh không có ai lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của Đoan Mộc Lam Nhã.
Lúc này, nằm trên giường bệnh, tận mắt nhìn thấy người mẹ tao nhã của mình khóc sướt mướt, Ôn Tranh càng thở gấp hơn, nghiến răng như muốn dằn xuống nỗi xót xa trong đáy mắt xuống.