Chương 504: Muốn lảng tránh cũng không được!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 657 chữ
- 2022-02-10 11:19:06
Ôn Tranh cũng nhả ống hút ra, muốn nhìn Nghiên Thời Thất nhưng tầm nhìn lại bị chắn mất.
Cô đưa tay nhẹ nhàng giật giật gấu áo Lôi Duệ Tu,
Anh đứng dịch ra.
Nghiên Thời Thất dựa vào lòng người đàn ông bên cạnh, tréo chân, hơi hất cẳm lên,
Nhờ hai anh giúp đỡ người nhà họ Ôn, khiến họ không cần tốn sức là vạch trần được bộ mặt thật của Ôn Tri Diên.
Cô không tin tưởng cái gọi là điều tra của vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng.
Như dì Hoa đã nói, nếu bọn họ cố ý lảng tránh vài chuyện thì khác nào lãng phí toàn bộ sắp xếp bố trí suốt thời gian vừa rồi của cô và Ôn Tranh?! Cho nên cứ đem chứng cứ đặt ở nơi bọn họ dễ dàng thấy là được rồi, có muốn lảng tránh cũng không được.
Hai ngày sau, lập đông.
Đế Kinh đột nhiên trở lạnh, hơn nữa thành phố còn phủ đầy sương mù.
Hơi nước mỏng manh thấm vào khoang mũi, khiến người ta vô thức rùng mình.
Sớm hôm nay, chưa tới tảm giờ, Ôn Sùng Lễ vừa mang chim đi dạo về.
Ông cụ xách một chiếc lồng chim vòng qua hẻm đến trước cửa tứ hợp viện thì thấy một bọc màu vàng sau cổng.
Ông cụ ngẩng đầu nhìn xung quanh, chiếc bọc này đặt phía trong cửa, cho nên chắc là của nhà mình, nhưng bên trên cũng không ghi là gửi cho ai.
Ông cụ tò mò nên một tay ôm bọc lên, một tay xách lồng chim đi về phòng mình.
Hai ngày nay ông cụ rất sốt ruột.
Tử hợp viện vốn hòa thuận yên bình lại bị vợ chồng nhà họ Nghiên làm cho gà bay chó sủa.
Bọn họ kêu gào ầm ĩ đòi rời đi, nhưng vệ sinhà họ Tần ở đây lại trông coi bọn họ vô cùng nghiêm mật.
Nói cho hay là vệ sĩ riêng! Ông cụ Ôn đương nhiên biết làm như vậy là phạm pháp, nhưng con gái lớn nói ông cụ không cần nhúng tay vào chuyện này.
Ôn Nhĩ Hoa lại là cô con gái ông cụ thương yêu và tin tưởng nhất, cho nên ông cụ chỉ cần nghe theo là được.
Ông cụ Ôn ăn rất nhanh bữa sáng người làm chuẩn bị, sau đó đột nhiên nghĩ tới bọc nhỏ kia, liền sai người cầm đến, ngồi trước bàn ăn mở ra.
Văn kiện và ảnh chụp bên trong khiến ông cụ đập mạnh bàn một cái, đôi mắt trợn to.
Mười một giờ trưa hôm đó, Ôn Tĩnh Hoằng tới nhà văn hóa ở đường Tam Hoàn.
Ở đây đang diễn ra hoạt động triển lãm văn hóa, cần ông tự mình chủ trì.
Khuôn mặt của người đàn ông hơn năm mươi này hơi tiều tụy, vẻ hào hoa phong nhã thường ngày cũng thay bằng sự chán chường, ủ dột.
Thỉnh thoảng có đồng nghiệp ở nhà văn hóa đi ngang qua chào hỏi.
Sau khi chào hỏi xong họ lại không thể kiềm chế mà quay đầu nhìn lại lần nữa.
Sao Giám đốc trông mất tinh thần thế kia? Ôn Tĩnh Hoằng đi vòng qua hành lang nhà văn hóa, đến cửa phòng làm việc.
Thư ký vừa từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy ông thì cất tiếng gọi,
Giám đốc, có một bưu kiện ghi tên ông nhưng không biết ai gửi.
Tôi đặt trên bàn làm việc của ông rồi ạ.
Ôn Tĩnh Hoằng trả lời qua loa, vào cửa thì đúng là thấy một hộp màu vàng trên bàn.
Bình thường, đồ cần triển lãm cũng thường gửi trực tiếp qua bưu điện đến chỗ Ôn Tĩnh Hoằng, cho nên ông cũng không nghĩ ngợi gì, dùng kéo rạch mở bưu kiện.
Bên trong đều là tài liệu và ảnh chụp.
Ôn Tĩnh Hoằng cũng hơi thắc mắc, mở văn kiện xem thử, nội dung trang đầu tiên liền khiến ông giật mình thảng thốt...