Chương 527: Vậy mà lại không nhìn ra được lãnh dịch diêm thích cô?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 803 chữ
- 2022-02-10 11:19:06
Ôn Tranh thản nhiên liếc cậu ta, lắc đầu bật cười,
Sao tôi biết được chứ? Phải xem bản thân cậu thích người nào thôi.
Tôi thích...
cậu.
Ngay lúc chữ cuối cùng còn đang do dự nơi khóe môi, chưa kịp thốt thành lời, thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra lần nữa.
Can đảm vừa mới gom đủ lập tức sụp đổ.
Bắt đầu từ đây, Lãnh Dịch Diêm không còn chút động lực muốn bày tỏ tình cảm nào nữa.
Bởi vì cậu ta tận mắt thấy cảnh tượng này.
Lúc trò chuyện với cậu ta, Ôn Tranh vẫn luôn giữ thái độ bình thản không cảm xúc, thậm chí cậu ta còn không hề thấy chút mảy may vui mừng nào trên mặt của cô.
Giống y như cá tính của cô, cao ngạo, hờ hững, lạnh như nước.
Nhưng trong khoảnh khắc của phòng bệnh mở ra, cậu ta thấy biểu cảm, thần thái chưa từng có trong mắt Ôn Tranh.
Ngay cả đuôi lông mày hơi rủ xuống của cô cũng lơ đãng rung rinh.
Bây giờ, tất cả mừng giận buồn vui của cô đều bị ảnh hưởng bởi một người đàn ông khác.
Loại nhận thức này nghiền nát hết tất cả dũng khí và hi vọng trong lòng Lãnh Dịch Diêm.
Anh Cảnói Ôn Tranh đã đổi tên rồi, không còn gọi là Ôn Xu Tranh nữa.
Trong khoảng thời gian năm năm xa cách, cô vẫn là cô, nhưng cô lại không còn là cô nữa.
Lãnh Dịch Diêm hấp háy cánh mũi.
Cậu ta cảm thấy mình giống một vị khán giả ngồi dưới sân khấu, tận mắt nhìn thấy cô gái mình yêu dồn hết ánh mắt lên một người đàn ông khác.
Trước đây cô coi cậu ta là anh em.
Bây giờ, cô vẫn coi cậu ta là anh em.
Chỉ có một mình cậu ta, ôm tất cả nỗi lòng mình sống trong bóng dáng của cô, không dám bước vào, không dám lui ra, nhốt mình trong một phạm vi nhỏ hẹp của một tình yêu đau buồn mà xót xa.
Lãnh Dịch Diệm dứt khoát nói một câu tạm biệt, rồi vội vàng xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Cậu ta sợ chỉ cần ở lại thêm một giây nào nữa, thì sẽ không kiềm chế được mình, xông lên chất vấn Lôi Duệ Tu, rốt cuộc anh ta đã làm gì cho Ôn Tranh mà có thể thu hút được cô.
Và anh ta có thể tiết lộ cho cậu biết đó là chuyện gì hay không.
Nếu có thể, cậu ta nguyện dốc hết tất cả, chỉ cần ánh mắt của Ôn Tranh có thể dừng lại ở cậu ta trong giây phút thôi, vậy cũng đáng giá rồi.
Đáng tiếc, tất cả đều vô dụng mà thôi.
Cậu ta hiểu rất rõ Ôn Tranh.
Một người vừa bướng bỉnh vừa cố chấp mà lại thể hiện một gương mặt hiếm có trước mặt Lôi Duệ Tu như vậy.
Gần như ngay khoảnh khắc nét phấn chấn lướt qua gương mặt cô, cậu ta biết mình đã thua thê thảm thế nào.
Thật ra, không có cá cược, cũng không có thắng thua, bởi vì trong cuộc chiến này, cậu ta chưa từng chen được chân vào.
Tất cả chỉ là do bản thân cậu ta cam tâm tình nguyện trói buộc mình.
Đàn ông gì mà quá vô dụng! Hình bóng xoay người bước đi của Lãnh Dịch Diêm để lại tia ngạc nhiên trong mắt Ôn Tranh.
Cô không biết cậu ta bị làm sao, chỉ cảm thấy có lẽ thời gian năm năm thật sự làm thay đổi rất nhiều người, rất nhiều việc.
Loại cảm xúc này vẫn chưa hình thành nên bất cứ buồn phiền gì trong cô.
Bởi vì lúc ánh mắt của cô dừng lại ở Lôi Duệ Tu một lần nữa, cô không nhịn được hỏi một câu vốn là sự thật,
Anh cố tình đi ra ngoài đấy à?
Tuy rằng đúng là anh có cầm một chai cồn sát khuẩn trở về, nhưng Ôn Tranh vẫn cho rằng anh cố ý đi ra ngoài.
Lôi Duệ Tu ừ một tiếng đáp, quay lại tủ đầu giường, vờ như vô tình mà nói:
Hai người tán gẫu chuyện gì vậy? Dường như cảm xúc của cậu ta không ổn cho lắm.
Ôn Tranh ngẫm nghĩ rồi trả lời thẳng:
Nói về chuyện hôn ước giữa cậu ta với Ôn Tri Diên, có lẽ có chút ảnh hưởng đến cậu ta.
Lôi Duệ Tu khựng tay lại, liếc Ôn Tranh còn đang khoác chặn,
Chỉ vậy thôi?
Ừm, chỉ vậy thôi.
Ôn Tranh trả lời thản nhiên thẳng thắn.
Dáng vẻ này của cô làm cho Lôi Duệ Tu gần như bật cười.
Thật đúng là một cô gái vừa trong sáng vừa non nớt! Đến thế này mà còn không nhận ra Lãnh Dịch Diêm thích cô?