Chương 535: Nếu sắp đính hôn thì quản lý người phụ nữ của cậu cho kĩ!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 753 chữ
- 2022-02-10 11:19:06
Cử chỉ của cậu ta rất bình thản, tự nhiên, mà Lăng Mật lại tỏ ra xa cách và...
chán ghét.
Thật thú vị! Bấy giờ, Thành Nghiệp Nam không nhìn thấu những uẩn khúc trong đó, bực bội thở dài một tiếng, bắt đầu cầm khăn giấy không ngừng lau quần.
Bốn người đều có nỗi lòng riêng.
Chốc lát sau, bầu không khí dường như khá lúng túng.
Thấy Nghiên Thời Thất chưa đáp lời, Mặc Lương Vũ gãi đầu, một lần nữa phá tan im lặng,
Chị dâu, hay là thế này, buổi chiều em lại mua một cái mới đến cho chị, được không?
Mặc Lương Vũ thỏa hiệp như vậy khiến cô hơi phản cảm, đầu lông mày chau lại.
Trước kia cô không ghét cậu trai nhà giàu lông bông này, nhưng hôm nay...
Cậu ta lại bốc đồng làm những chuyện thiếu suy nghĩ như vậy như vậy vì Lăng Mật.
Không cần.
Câu trả lời vang lên từ đầu cầu thang cách đó không xa.
Nghiên Thời Thất kinh ngạc quay đầu lại, một bóng dáng cao lớn bất ngờ hiện lên trong tầm mắt.
Cảm giác thật kì lạ, kèm theo sự rung động khó lòng che giấu, cô lập tức đứng dậy, đi ra đón người đàn ông đang bước tới, giọng nói bất giác dịu hẳn đi,
Sao anh lại đến đây?
Vừa nói xong, ánh mắt hơi cụp xuống của cô trông thấy một chiếc áo khoác cùng màu đang vắt trên khuỷu tay của anh.
Ánh mắt Tần Bách Duật bao trọn bóng hình xinh đẹp của cô, lia mắt qua vết bẩn trên áo khoác rồi đưa tay kéo cổ áo của cô xuống,
Em thay đi.
Bọn họ đứng ở nơi tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Anh dịu dàng nhận lấy áo khoác bẩn của Nghiên Thời Thất, gỡ chiếc áo mới tinh kia ra khoác lên bả vai cô rồi nhẹ nhàng chỉnh lại lọn tóc cho cô.
Một người kiêu căng, tự phụ như anh lại làm việc bình thường nhất vì người phụ nữ mình yêu.
Dưới mắt của Lăng Mật, tất cả những chuyện này đều làm giảm đi khí chất cao quý của anh.
Đối với Thành Nghiệp Nam, cảnh tượng này vừa chướng mắt lại vừa khiến người ta ghen tị.
Về phần Mặc Lương Vũ, cậu ta mạnh mẽ bẻ cắm Lăng Mật sang, hôn mạnh lên môi cô ta một cái, sau đó nhẹ giọng cảnh cáo bên tai cô,
Đừng nhìn nữa, em đã đồng ý với anh, sẽ từ bỏ anh Tư.
Lăng Mật hoảng hốt, phẫn uất muốn đẩy Mặc Lương Vũ ra.
Cô ta sợ bị Tần Bách Duật bắt gặp hai người đang hôn nhau.
Cô ta vừa quay đầu đã thấy anh và Nghiên Thời Thất đang chậm rãi bước đến đây.
Mặt Lăng Mật lại càng tái nhợt đi, trong mắt tràn ngập bối rối.
Duật, sao anh lại có thời gian rảnh qua đây?
Cách xưng hô thân mật không phù hợp này thốt ra từ miệng Lăng Mật thật sự rất chói tai.
Nghiên Thời Thất không nói không rằng.
Mặc Lương Vũ vẫn bên cạnh che chở cho Lăng Mật, cổ e ngại quan hệ giữa cậu ta và anh Tư nên đành lựa chọn im lặng.
Lúc này, Tần Bách Duật tiện tay ném áo khoác ngoài trên khuỷu tay cho Mặc Lương Vũ.
Anh nghiêng người cầm lấy túi da Nghiên Thời Thất đang đặt trên ghế ngồi, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
Đối mặt với vẻ chột dạ của Mặc Lương Vũ, giọng nói của anh trầm lạnh như sương,
Một người đàn ông mà lại xen vào chuyện thị phi của phụ nữ, cậu giỏi giang lắm.
Đây coi như cảnh cáo, cũng chính là nhắc nhở.
Mặc Lương Vũ chụp lấy áo khoác ngoài đang bay đến, trên gương mặt đẹp trai chợt hiện lên vẻ buồn phiền.
Anh Tư, em...
Tần Bách Duật không cho cậu ta cơ hội giải thích, một tay ôm Nghiên Thời Thất.
Trước khi xoay người rời đi anh còn liếc Lăng Mật, rồi lại nhìn Mặc Lương Vũ, đáy mắt sâu thẳm lạnh lẽo thấu xương,
Nếu đã định đính hôn thì quản lý người phụ nữ của mình cho kĩ đi.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh chưa từng dừng lại trên người Lăng Mật một giây.
Điều này khiến Lăng Mật vô cùng khó chịu.
Dường như đối với anh mà nói, cô ta còn không quan trọng bằng bộ quần áo kia của Nghiên Thời Thất.