Chương 537: Đính hôn mà thôi, vui mừng quá sớm rồi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 680 chữ
- 2022-02-10 11:19:06
Trên đường đi, Nghiên Thời Thất mới hay hôm qua Hoan Hoan gọi điện cho anh Tư, khóc lóc cầu xin anh giúp cô về nước thăm Kiều Mục.
Rõ ràng là cô nàng không dám nhờ cậy đến nhà họ Lăng.
Trong phòng riêng ở tiệm mì, vì ngày mai phải lên sóng trực tiếp nên Nghiên Thời Thất không dám ăn bừa, vẫn chỉ gọi salad và một phần cháo ngọt.
Trong lúc ăn, một tay cô cầm thìa, một tay vén tóc bên tai, ăn được hai thìa mới ngước mắt nhìn về phía đối diện.
Động tác ăn cơm của anh rất tao nhã, áo gió vắt lên ghế dựa phía sau, để lộ áo sơ mi tối màu chín chắn, ống tay được xắn lên.
Nhận ra tầm mắt của Nghiên Thời Thất, anh gắp cho cô một miếng xà lách bơ, sắc mặt dịu dàng,
Sao thế?
Nghiên Thời Thất dùng thìa khuất bát cháo, ăn một thìa nữa rồi mới lên tiếng:
Lăng Mật và Tiểu Vũ đính hôn thật à?
Cô luôn cảm thấy không tin nổi, có thể điều này xuất phát từ việc cô quá hiểu Lăng Mật từ khi tiếp xúc với cô ta đến giờ.
Tiểu thư nhà họ Lãng không giống một người dễ dàng đầu hàng như vậy.
Nét mặt Tần Bách Duật chẳng hề thay đổi, anh trả lời bằng giọng nói trầm thấp và quyến rũ,
Là thật.
Nghiên Thời Thất lơ đãng chớp mắt, nhướng mày ra vẻ hỏi:
Vậy Tiểu Vũ...
Có lẽ rất vui nhỉ.
Đính hôn mà thôi, vui quá sớm rồi!
Nghe câu nói thản nhiên của anh, Nghiên Thời Thất liền cụp mắt xuống.
Xem ra cảm nhận của anh Tư và cô rất giống nhau.
Lễ đính hôn này có thể tiến hành đúng thời hạn hay không, liệu có gây thêm rắc rối nào hay không, thì còn phải chờ xem.
Một giờ chiều, vợ chồng Nghiên Thời Thất đến bệnh viện.
Tại bãi đỗ xe, cô bất ngờ nhìn thấy chiếc xe chuyên dụng do Mục Nghi lái đỗ ngay phía đối diện.
Trước kia Mục Nghi vẫn đợi cô ở Thiên Thừa Entertainment, có lẽ Tần Bách Duật đã báo trước cho anh ta.
Lúc đi vào khu nội trú, anh nói Kiều Mục đã được chuyển ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu, hiện tại nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Đã gần nửa tháng nhưng anh ta vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Khi đi thang máy đến phòng chăm sóc đặc biệt, vừa vào hành lang, Nghiên Thời Thất thấy bóng dáng không ngừng đi lại ngoài cửa phòng bệnh đột nhiên chạy ùa về phía mình.
Chị Thập Thất...
Là Lăng Tử Hoan! Cô nàng vẫn quen gọi cô là chị Thập Thất, có cảm giác thân thiết hơn thím Tư.
Dường như cô nàng rất kích động, lúc chạy về phía cô, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh như ánh sao.
Bóng dáng hấp tấp của cô nàng phải khó khăn lắm mới dừng lại trước mặt cô khoảng nửa mét, cô nàng liếc trộm Tần Bách Duật, sau đó không nhịn được mà ôm chầm lấy Nghiên Thời Thất.
Hoan Hoan, đã lâu không gặp!
Nghiên Thời Thất ôm lấy cô nhóc ở trước mặt, đuôi lông mày hơi cong nhuốm ý cười.
Lăng Tử Hoan ôm cô, dựa vào bả vai cô, giọng điệu nghẹn ngào,
Chị Thập Thất, em nhớ chị lắm, vô cùng vô cùng nhớ chị!
Chị cũng vậy, về sớm sao không bảo một tiếng, nếu biết trước chị đã đến sân bay đón em rồi.
Nghiên Thời Thất vỗ lưng cô nhóc, cảm nhận được cô nàng vẫn nức nở, giọng nói bất giác dịu đi, nhẹ nhàng dỗ dành.
Lăng Tử Hoan nghiêng đầu, lúc buông cô ra còn dùng mu bàn tay lau viền mắt.
Cô nàng khụt khịt mũi,
Em cũng mới đến, Đầu Gỗ đến sân bay đón em.
Dứt lời, cô nàng lại nhìn sang Tần Bách Duật, chớp mắt, cố nén khóc nói lời cảm ơn,
Làm phiền chú Tư rồi.
Ừ, vào trong thôi.