Chương 541: Anh ta đã thích lăng tử hoan mười năm!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 754 chữ
- 2022-02-10 11:19:06
Anh chắp tay sau lưng, ngước nhìn bầu trời, trầm giọng nói,
Thay vì buồn bã đau khổ thì cứ buông tay đánh cược một lần đi.
Mục Nghi nghe vậy thì giật mình, nhìn vào ánh mắt người đối diện, thấy được sự chân thành trong đó.
Anh ta ngây ngẩn vài giây, sau đó cười cay đắng,
Cậu Tư, tôi không có tư cách.
Mục Nghi không hề nghi ngờ năng lực của cậu Tư.
Có rất nhiều chuyện cậu Tư không bao giờ nói thẳng ra, nhưng không có nghĩa anh không biết.
Theo Tần Bách Duật mấy năm, Mục Nghi biết rõ khả năng của anh, rất nhiều chuyện không thể thoát được ánh mắt sắc bén kia.
Anh ta vốn cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng trước mặt cậu Tư thì anh ta chẳng khác gì một thằng nhóc giấu đầu hở đuôi.
Gió lạnh thổi qua, cuốn tung đám lá khô rụng đầy đất.
Mục Nghi nghe Tần Bách Duật hỏi,
Tư cách gì?
Mục Nghi không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thẳng thắn xé bỏ phòng ngự,
Người kia không chỉ là anh em của cậu, còn là cậu Hai nhà họ Kiều.
Còn tôi...
.
Những lời chua xót còn chưa nói xong, anh ta đã bị ngắt lời:
Cậu cũng là anh em của tôi.
Nói tới thân phận, cậu đang ở nhà họ Tần, cho nên càng không nên tự xem thường bản thân.
Có lẽ đây là lần đầu Mục Nghi giãi bày những tình cảm mà bản thân anh ta tự cho là không thể bộc lộ với cậu tư Tần.
Đồng thời, cũng vì một câu nói này mà nội tâm Mục Nghi cuộn trào một cơn sóng lớn.
Nếu đã thích thì sao không thử một lần? Đừng có luôn treo cái gọi là tư cách chẳng biết có tồn tại hay không này bên miệng!
Trái tim Mục Nghi chấn động mạnh.
Một giây trước, anh ta còn chưa từng nghĩ rằng mình có tư cách đứng ngang hàng với cậu hai Kiều.
Cậu Tư, anh...
hi vọng tôi thử một lần sao?
Hơi thở Mục Nghi khẽ rối loạn, đáy mắt dần sáng lên.
Anh ta không chớp mắt nhìn Tần Bách Duật, muốn nghe được câu trả lời khẳng định.
Gió thổi từ từ chậm lại.
Anh ta nghe cậu Tư nói:
Lăng Tử Hoan còn nhỏ, tâm tư không sâu.
Nếu cậu đã xác định tình cảm của mình rồi thì muốn làm gì cứ làm đi.
Cậu là người nhà họ Tần chúng tôi, không thích hợp đứng một mình trong góc than thở đầu!
Mục Nghi bình tĩnh nhìn bóng lưng Tần Bách Duật rời đi, ánh mắt nóng rực, trong ngực như có dòng nước ấm áp chảy qua.
Một câu khẳng định
người nhà họ Tần
đã dập tắt sự tự ti của anh ta.
Mục Nghi đã thích Lăng Tử Hoan mười năm.
Anh ta tự cho rằng đã giấu rất kĩ, phó mặc cho thời gian xoa dịu.
Nhưng càng ngày anh ta càng khó kìm nén tình cảm này.
Mà điều khiến anh ta không thể làm gì nhất chính là, ngay từ đầu đã đặt nặng vấn đề xuất thân.
Mặc dù anh ta chưa từng nói ra, nhưng vẫn luôn đặt bản thân ở khoảng tối phía sau ánh mặt trời, anh ta cảm thấy mình không xứng.
Nhưng mấy lời khuyên bảo như khích lệ của cậu tư Tần khiến trái tim anh ta bắt đầu chộn rộn.
Trên đời này không có ai có thể lặng lẽ yêu một người mãi mãi mà không cần đáp lại.
Khi đã yêu, có ai lại không nuôi hi vọng tình yêu của mình có thể đơm hoa kết trái? Mục Nghi vốn luôn đặt bản thân vào vị trí thấp hèn, cuối cùng hôm nay trên gương mặt luôn nghiêm túc không đổi sắc lại có nụ cười ẩn hiện.
Anh ta nghĩ, anh ta sẽ cố gắng đấu tranh, nhưng sẽ không cưỡng ép.
Cho dù cuối cùng kết quả không như ý muốn thì anh ta cũng sẽ không oán hận.
Mục Nghi nhìn Tần Bách Duật đã đi xa, nhủ thầm trong lòng một câu: Cảm ơn anh, cậu Tư.
Cùng lúc đó, phòng bệnh của Kiều Mục vẫn chìm trong bầu không khí nặng nề.
Lãng Tử Hoan ôm Nghiên Thời Thất khóc một lúc lâu, sau đó cứ thể vùi trong lòng cô ngủ thiếp đi.
Nghiên Thời Thất đỡ vai Lăng Tử Hoan, dìu cô nhóc dựa vào thành giường ngủ tạm.
Cô còn lấy một chiếc chăn mỏng ra đắp cho cô nàng.