Chương 623: Tiểu thất này, ngày mai các em về sớm một chút đi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 661 chữ
- 2022-02-11 04:37:44
Người nhà họ Lăng gây ra rắc rối, anh ấy phải có trách nhiệm giải quyết hậu quả.
Lúc giọng nói vẫn còn vang bên tai mọi người, ngoài cửa có người hừ lạnh nói,
Không cần gửi, tôi tới rồi!
Ngoài cửa là Lăng Vạn Hình.
ng như bách.
Trong lễ đính hôn tối nay, anh chuẩn bị đầy đủ, còn đặc biệt ăn mặc trang trọng để tham dự.
Chỉ là không ngờ đứa em gái ruột của mình lại làm ra trò hề cỡ này.
Anh đứng ở cửa nghe một lát, không cần phải nghe nhiều hơn nữa cũng đã đoán được tình hình bên trong.
Lăng Vạn Hình bước vào.
Sau khi nhìn một vòng xung quanh, anh đi tới trước mặt Tần Bách Ngạn, khẽ vuốt cằm, giọng điệu hòa nhã:
Anh Tần, chị dâu, làm anh chị chê cười rồi.
Tần Bách Ngạn thở dài xua tay, lời nói sâu xa:
Đều là việc nhà, không có chuyện đáng chê cười hay không.
Nhưng dù nhà họ Lăng có bận rộn, thì cũng đừng lơ là trong chuyện giáo dục con cháu.
Đứa em gái này của cậu ấy à, nhẽ ra không nên tìm đủ trò gian dối chia rẽ chú Tư nhà tôi và Tiểu Thất, lại còn dõng dạc đổi trắng thay đen nữa.
Cậu ấy, về nhà dạy dỗ lại cho kĩ đi!
Nghe xong lời nói của Tần Bách Ngạn, Lăng Vạn Hình xấu hổ đỏ bừng cả mặt, liên tục gật đầu, mỉm cười nói:
Anh Tần dạy đúng lắm.
Đợi giải quyết xong rồi, tôi nhất định sẽ tới thăm nhà để xin lỗi.
Không cần xin lỗi đầu, cậu cũng đều muốn như vậy.
Cứ để bọn nhỏ tự mình giải quyết chuyện xảy ra ngày hôm nay đi!
Tần Bách Ngạn nói xong liền đứng lên.
Dung Khanh ngồi bên cạnh cũng đúng lúc nhìn về phía Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất,
Chú Tư, Tiểu Thất, hai đứa có muốn cùng anh chị trở về nhà tổ không?
Đây chính là suy nghĩ chung của hai vợ chồng bọn họ ngay tại lúc này.
Tiểu Thất chính là cô bé cứu chú Tư năm xưa.
Lúc biết được sự thật, bọn họ không chỉ cảm thấy may mắn, mà còn cảm thấy tiếc nuối nữa.
May mắn là vì cuối cùng cũng tìm được, tiếc nuối là vì biết được quá muộn.
Lúc này, Tần Bách Duật nhìn về phía Dung Khanh rồi lắc nhẹ đầu, giọng điệu bình thản:
Ngày mai về.
Dung Khanh gật đầu đồng ý, cũng không cổ nài ép, còn Tần Bách Ngạn lại có chút không vui nhìn anh,
Tối nay không rảnh sao?
Không rảnh!
Tần Bách Ngạn:
...
Anh hừ lạnh, lườm chú Tư, xoay người định đi, nhưng mới vừa bước chân, lại không kìm được mà nhìn về phía Nghiên Thời Thất vẫn im lặng nãy giờ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nhẹ giọng nói:
Tiểu Thất, ngày mai các em về sớm một chút.
Khóe môi Nghiên Thời Thất phảng phất một nụ cười.
Cô đột nhiên cảm thấy anh Cả thật đáng yêu, bèn mỉm cười gật đầu,
Vâng, anh cả.
Tần Bách Ngạn vui vẻ đáp một tiếng, sau đó dẫn Dung Khanh đi về trước.
Suy cho cùng, hai vợ chồng bọn họ không nên ra mặt tham dự vở kịch hôm nay.
Nhưng nếu không phải do Lăng Mật quá cố chấp, thì bọn họ cũng sẽ không biết được sự thật mười bốn năm trước.
Đứa nhỏ này của nhà họ Lăng, thật sự là làm mất mặt cả gia tộc!
Sau khi hai vợ chồng Tần Bách Ngạn đi rồi, Lăng Vạn Hình chắp tay xoay người, trong con ngươi rét lạnh là màu mực đặc sệt, cơn thịnh nộ khiển cho cơ bắp hai bên má không ngừng siết chặt.
Một giây tiếp theo, ngay trước ánh mắt chăm chú của mọi người, anh đi tới trước mặt Lăng Mật, vung tay tát một cái thật mạnh.