Chương 689: Mẹ cả nghĩ rồi, bọn con không trách mẹ đâu!




Trong phòng khách, đèn đóm sáng rực.

Ba người lần lượt ngồi xuống ghế sô pha trong sinh.

Trong một lúc, không ai mở lời.

Đoan Mộc Lam Nhã có vài phần gò bó ngồi đối diện hai chị em.

Bà cuộn đầu ngón tay lại, nhìn lướt qua bóng đêm bên ngoài cửa sổ, uốn lưỡi suy đi tính lại rồi mới hỏi một câu vô thưởng vô phạt,
Hai đứa ở đây đã quen chưa?


Nghiên Thời Thất ngước mắt nhìn về phía bà.

Nhiều ngày không gặp, đường nét khuôn mặt của bà Ôn dường như nhuốm thêm màu sương gió.

Dù rằng thần thái vẫn tạo nhã, nhưng trong mắt lại có quá nhiều cảm xúc, cả người đều lộ vẻ mệt mỏi nặng nề.

Cô mím môi, còn chưa kịp đáp lại, thì Ôn Tranh đã cao giọng phủ đầu,
Rất quen, ở nhà ông ngoại mình, có cái gì mà không quen!
Ôn Tranh trả lời thẳng tuột, thả ánh mắt bình thản trên người Đoan Mộc Lam Nhã, bình tĩnh không một tia gợn sóng.

Rõ ràng bọn họ là mẹ con, nhưng vì thiên vị và tổn thương nên mới dẫn tới tình trạng xa lạ như hiện giờ.

Ôn Tranh cảm thấy rất ổn.

Là do chính bản thân cô không ưu tú, chẳng thể trách ba mẹ không yêu không thương.

Chỉ là khi cô bị thương nặng trở về, đã không nhận được một câu yêu thương săn sóc, ngược lại, bà mẹ ruột của cô, trước đủ việc xấu xa tàn độc của Ôn Tri Diên mà vẫn tỏ ra nhớ thương da diết, khiến cô hoàn toàn tin rằng bản thân mình là bẩm sinh đã không được yêu thích.

Hoặc có lẽ, sự lạnh nhạt của Ôn Tranh xen lẫn quá nhiều chuyện xưa cứ dần tích tụ lại từng chút một, rồi trở thành một cây gai khó có thể nhổ bỏ trong tim cô.

Còn đối với Nghiên Thời Thất mà nói, Đoan Mộc Lam Nhã cùng lắm cũng chỉ là một thân phận, một cái tên, hay một người xa lạ có cùng dòng máu đang chảy trong người cô.

Giờ phút này, tâm trạng của hai chị em khác nhau, nhưng thái độ của hai cô đối với Đoan Mộc Lam Nhã lại gần như nhau.

Đoan Mộc Lam Nhã nghe Ôn Tranh trả lời, thì hơi thở khựng lại trong chốc lát.

Bà đỏ mắt lên, run giọng thì thào:
Tranh Tranh, Tiểu Thất, có phải là các con vẫn còn trách mẹ hay không? Trước đây...
Lời nói đến bên môi, lại khó có thể thốt ra.

Đoan Mộc Lam Nhã sống lâu thế này rồi, lại chưa lúc nào cảm thấy chỉ bày tỏ tâm sự thôi mà cũng khó khăn như vậy.

Bà quay mặt đi, lấy ngón tay cái lau lau khóe mắt, còn chưa kịp ổn định lại cảm xúc thì đã nghe Ôn Tranh nói:
Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, bọn con không trách mẹ đâu.
Nghe thấy vậy, trong mắt Đoan Mộc Lam Nhã lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng,
Tranh Tranh, con nói thật sao?
Nhìn dáng vẻ xúc động của bà, Ôn Tranh nhếch môi thoáng nở nụ cười nhạt,
Nếu bọn con trách mẹ mà có tác dụng, thì có lẽ đã không có tình cảnh ở nhà họ Ôn hôm đó rồi.
Trong mắt Đoan Mộc Lam Nhã chỉ còn lại nét thẫn thờ choáng váng! Ôn Tranh nhìn bà, nắm tay Nghiên Thời Thất đặt vào lòng bàn tay mình khẽ vuốt ve, rồi thở dài, nói:
Mẹ, thật ra mẹ không cần phải như vậy đâu.

Chuyện ba mẹ yêu thương Ôn Tri Diên không có gì sai trái.

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhà ai cũng có một đứa con được thiên vị hơn.

Nếu nói không trách cứ thì cũng không hẳn, chẳng qua con chỉ cảm thấy, nếu sớm biết ba mẹ đau lòng khó dứt bỏ Ôn Tri Diên như vậy thì con thà tiếp tục giả chết, giữ nguyên mọi thứ như lúc trước cho xong.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, cho dù xem như Ôn Tri Diên thật sự hại chết con, thì đối với ba mẹ mà nói, cũng chỉ là mất đi một đứa con không được yêu thương mà thôi, chẳng có gì quan trọng cả.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.