Chương 692: Tự mình đánh mất con ruột, thì cũng đừng khóc với ba!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 841 chữ
- 2022-02-11 04:42:17
Vậy thì tất nhiên là phải cần đưa ra một lời hứa, để ngừa sau này xảy ra chuyện, nhà họ Ôn lại nhảy vào can thiệp.
Suy nghĩ của Nghiên Thời Thất rất đơn giản.
Nểu Đoan Mộc Lam Nhã để ông ngoại ra một điều đình, thì cô sẽ lợi dụng điều đó để đòi lại công bằng.
Lúc này, trên khuôn mặt đã không còn trịnh trọng của Đoan Mộc Ngạc hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Ông cụ không đồng ý ngay mà hỏi ngược lại:
Cháu Thất, cháu có ý định gì à?
Nghiên Thời Thất nhìn lại ông cụ bằng ánh mắt thản nhiên, rồi nghiêng đầu cười khẽ,
Ông ngoại, dù bọn cháu có ý định gì đi nữa thì cũng chỉ là xung đột giữa lớp trẻ với nhau mà thôi.
Có điều, ông có thể yên tâm, kể cả khi đối phương làm ra chuyện không có tính người, thì cháu và Tranh Tranh cũng tuyệt đối không làm như vậy.
Dù sao thì vấn đề cũng cần phải giải quyết, bọn cháu không thể cứ để xảy ra chuyện rồi bắt bậc cha chú đứng ra giải quyết, khó tránh làm người khác cảm thấy bọn cháu cố tình mượn uy gia tộc Đoan Mộc, bị nghi ngờ y quyến thể bắt nạt người khác.
Lời này vạch trần sự thật rằng hai chị em cô và Ôn Tri Diên vĩnh viễn không thể giải hòa, đồng thời cũng ám chỉ tất cả hành vi của Ôn Tri Diên đều thuộc loại vô nhân tính.
Cô không cảm thấy có gì không ổn.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Ôn Tri Diên có ý đồ làm hại Ôn Tranh, tâm tư ác độc của cô ta đã lộ rõ rành rành.
Chỉ trong chốc lát, Đoan Mộc Ngạc không tỏ rõ ý kiến mà gật đầu.
Từ ánh mắt của con bé Tiểu Thất, ông cụ đọc ra được sự kiên định và quyết đoán, kể cả lời nói của cô, rõ ràng không phải là một mũi tên không nhằm đích.
Trong mắt ông cụ chất chứa nét tán thưởng, ông bật cười nói,
Con nhóc này, nói rất có lí đấy.
Dứt lời, ông cụ hiển nhìn về phía đối diện,
Lam Nhã, con có thể làm được không? Hoặc nói cách khác, nhà họ Ôn có thể làm được không?
Ông cụ lên tiếng truy hỏi khiến cho Đoan Mộc Lam Nhã lấy lại tỉnh táo.
Ánh mắt Đoan Mộc Lam Nhã thoáng đờ đẫn, nét lưỡng lự khó thấy khẽ lướt qua trên gương mặt.
Bà không đáp lại, dường như đang do dự nên trả lời như thế nào.
Nhìn dáng vẻ chần chừ của bà, toàn bộ gợn sóng cảm xúc trong đôi mắt trong veo của Ôn Tranh vừa dâng lên lại dần dần tản đi hết thảy.
Nói chung, vẫn là không nỡ dứt tình! Đoan Mộc Lam Nhã lưỡng lự, không có gì bất ngờ là lại làm cho bầu không khí trong phòng khách đóng băng lần nữa.
Trán Đoan Mộc Ngạc nhíu chặt lại, nhô lên thành nếp nhăn.
Ông cụ cầm quải trượng gõ một cái, giọng nói vang dội bị kìm nén thật thấp, mang theo chút cảnh cáo không dễ phát hiện,
Lam Nhã! Con còn do dự cái gì nữa vậy? Không nghe con bé Tiểu Thất nói sao? Đây là mâu thuẫn giữa bọn nhỏ, giao cho bọn nhỏ tự giải quyết cũng là chuyện đương nhiên.
Con là người làm mẹ, nếu muốn được con cái tha thứ, thì cũng nên chỉnh đốn lại tâm tư của mình đi!
.
Từng trải như Đoan Mộc Ngạc, tất nhiên là có thể nhìn thấy được khúc mắc trong lòng Đoan Mộc Lam Nhã.
Ông cụ im lặng vài giây.
Thấy bà vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình mà chưa chịu trả lời, ông cụ thất vọng lắc đầu, sau đó trực tiếp giải quyết dứt khoát,
Được rồi, ông ngoại đồng ý với yêu cầu của con bé Tiểu Thất.
Lam Nhã, ba chỉ nói một lời không thay đổi, con nhớ chuyển lời của ba tới ông già Ôn.
Cháu gái của Đoan Mộc Ngạc ba không làm chuyện đi ngược với đạo lí làm người.
Nhưng tất cả những ấm ức mà bọn nhỏ phải chịu, nhất định phải đòi lại một lẽ công bằng.
Còn về phần đứa nhỏ Ôn Tri Diên kia, ba mặc kệ trong lòng con có bao nhiêu không nỡ, nhưng dù gì, nó cũng không phải do con dứt ruột sinh ra.
Con nuôi giúp người khác hơn hai mươi năm, bây giờ là thời điểm giải quyết cho dứt khoát.
Nếu không, tới cuối cùng con lại tự mình đánh mất con ruột thì cũng đừng khóc với ba!
.
Đoan Mộc Ngạc tuyên bố rất mạnh mẽ.
Thấy Đoan Mộc Lam Nhã hoảng hốt ngẩng đầu lên, ông cụ hừ một tiếng, đứng dậy nói với Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh:
Hai nhóc con, cùng ông ngoại đến phòng sách, ông cho các cháu xem những bảo bối đánh giặc năm xưa của ông.