Chương 709: Con bé kết hôn rồi sao?!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 660 chữ
- 2022-02-11 04:46:36
Nội thất vừa trang trọng vừa mang phong cách long trọng của phòng tiệc chính phủ.
Bà cụ Tống đang nhỏ giọng trò chuyện với ông cụ Đoan Mộc, Tổng Kỳ Ngự mặc bộ vest màu xanh nước biển ngồi bên cạnh bà.
Nghiên Thời Thất cảm nhận được ánh mắt của anh ta chăm chú nhìn về phía mình.
Cô nhẫn nhịn mím môi cúi đầu, một lọn tóc trên trán rủ xuống cho một bên mặt của cô.
Bà cụ Tống đang trò chuyện vui vẻ thì lơ đãng liếc thấy Nghiên Thời Thất đang ngồi cạnh Đoan Mộc Ngạc.
Gò má đầy nếp nhăn của bà cụ giãn ra, giọng nói mang theo vài phần hiền từ:
Anh Đoan Mộc, em thật không ngờ, cô bé này là cháu ngoại anh đấy.
Đoan Mộc Ngạc nhìn theo ánh mắt bà cụ Tống, ngạc nhiên nói,
Sao vậy? Hai người biết nhau à?
Rõ ràng ông cụ cảm thấy khá bất ngờ.
Bà cụ Tống vẫn tươi cười, ánh mắt nhìn Nghiên Thời Thất càng lúc càng hiền hậu,
Cô bé, cháu có nhớ bà già này không?
Nghiên Thời Thất ngồi thẳng lên, vén sợi tóc trên trán ra sau tai, lễ phép gật đầu với bà,
Đương nhiên phải nhớ bà rồi ạ.
Lâu lắm rồi không gặp, bà vẫn khỏe chứ ạ?
Khỏe, khỏe.
Bà cụ Tổng cười gật đầu, sau đó giải thích với Đoan Mộc Ngạc,
Em ấn tượng với con bé này lắm.
Lần trước mừng thọ em, Kỳ Ngự cố ý dẫn con bé về chúc thọ, em càng nhìn con bé càng thích, không ngờ lại là cháu của anh.
Đoan Mộc Ngạc nghe kể bèn hiểu ra, không còn bất ngờ, sau đó cười phóng khoáng,
Thì ra là thể, Tiểu Thất rất có lòng.
Nói xong ông cụ lại đánh giá Tống Kỳ Ngự, lẩm bẩm nói:
Cháu trai của em cũng lịch lãm tuấn tú.
Em gái à, chúng ta đều già rồi, giờ là thời đại của người trẻ tuổi!
Bà cụ Tổng quay đầu nhìn Tống Kỳ Ngựngồi bên cạnh yên lặng đã lâu, vươn tay qua ghế vỗ vỗ khuỷu tay anh ta,
Trong đám con cháu nhà họ Tống bây giờ, Kỳ Ngự nhà em là xuất sắc nhất đấy.
Chỉ có điều, cháu cũng thật là, lần đó cháu chỉ dẫn con bé về đúng một lần, sau đó liền không thấy nói năng gì nữa.
Vừa hay hôm nay chạm mặt, sau này không cho phép cháu giấu giếm nữa, nhớ thỉnh thoảng đưa con bé về Tuyền Thành chơi, đừng có lề mà lề mề!
Tổng Kỳ Ngự cười khẽ, lịch sự gật đầu.
Anh ta theo lời bà Tổng nhìn về phía Nghiên Thời Thất, đôi mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh,
Bà yên tâm, cháu không lề mề đâu.
Thế thì tốt rồi, tốt rồi!
Bà cụ Tổng hài lòng gật đầu,
Tiểu Thất, bà càng ngày càng thích cháu, đã xinh xắn còn dịu dàng, Kỳ Ngự phải nắm cơ hội thật chắc đấy!
Bà cụ vừa dứt lời, nụ cười trên môi Đoan Mộc Ngạc đông cứng lại.
Ông cụ liếc nhìn bà cụ Tống, giọng nói hơi khô khan,
Em gái, em nói đi đâu thế, Tiểu Thất nhà anh đã kết hôn rồi, em đừng ở đây ghép đôi linh tinh chứ?
Từng lời của ông đều mang ý che chở Nghiên Thời Thất.
Tay bà cụ Tống đang vỗ khuỷu tay Tống Kỳ Ngự bỗng khựng lại.
Bà cụ cảm thấy ngạc nhiên, đôi mắt tinh anh thoáng lóe lên, sau đó liền khôi phục vẻ bình thản.
Trong thời loạn, bà cụ được người đời ca tụng lâu như vậy, đương nhiên phải có bản lĩnh hơn người, cùng cách cư xử khôn ngoan.
Bà cụ chỉ hơi ngây người một giây, sau đó bình ổn cảm xúc, nhìn Nghiên Thời Thất trêu:
Thì ra Tiểu Thất kết hôn rồi à? Là con cháu nhà ai có phúc thể?