Chương 758: Anh rể tương lai khá tài giỏi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 703 chữ
- 2022-02-11 04:51:03
Chốc lát sau, cô mới nhăn mặt gật đầu,
Ừ, rất lo lắng.
Em sợ cậu ấy kích động làm hỏng việc.
Trước kia lúc ở cùng nhau, tính cách của cậu ấy nóng nảy dễ giận, lần này đột nhiên đến Malaysia, em không biết rốt cuộc cậu ấy nghĩ gì.
Ôn Tranh lơ đãng lẩm bẩm chuyện cũ của mình và Lãnh Dịch Diêm, mạch suy nghĩ rất rối loạn.
Cô dứt lời đã lâu, mà gần Anh Hoa Viên chỉ có gió lạnh thỉnh thoảng lướt qua trả lời.
Cô cảm thấy khác thường, nhìn đầu lọc đã cháy hết, bèn tiện tay bóp tắt.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Duệ Tu thì phát hiện đôi mắt u ám của anh lóe lên tia suy ngẫm, khóe môi còn nhếch lên thành nụ cười như có như không.
Sao thế?
Ôn Tranh khó hiểu.
Bàn tay của Lôi Duệ Tu vẫn ôm bờ vai của cô, nghe thấy câu hỏi này, anh siết cánh tay, nheo mắt lại:
Em từng ở bên cậu ta à?
Ôn Tranh sửng sốt.
Vốn dĩ lòng đã tràn ngập băn khoăn, nghe thấy anh hỏi ngược lại, cô mới nhận ra những điều cô nói ban nãy quả thật có hàm nghĩa khác.
Cô thầm thở dài, cau mày đưa tay chọc lên eo anh,
Đừng hiểu sai lời em, anh biết rõ câu nói của em có ý gì!
Anh hiểu sai?
Lôi Duệ Tu cười thành tiếng,
Người phụ nữ của anh đứng giữa trời giá rét, nhớ đến một gã đàn ông khác, đây là anh hiểu sai ư?
Ôn Tranh nghĩ đến người đàn ông khác:
..
.
Cô thoáng quét mắt nhìn Lôi Duệ Tu, mạch suy nghĩ cũng bất giác bị anh dẫn dắt,
Cậu ấy không phải là gã đàn ông khác, mà là của em...
.
Câu nói của Ôn Tranh đứt đoạn, miệng lưỡi của cô vụng về, nhất thời không nghĩ ra từ hình dung thích hợp để diễn đạt quan hệ giữa mình và Lãnh Dịch Diêm.
Bấy giờ, nụ cười trên Lôi Duệ Tu bắt đầu tắt ngấm,
Cậu ta là của em từ bao giờ?
Ôn Tranh vò đầu, chợt cảm thấy chột dạ khó hiểu.
Không phải, ý của em là...
Cô còn nôn nóng muốn giải thích vài câu, nhưng Lôi Duệ Tu đã không giữ nổi bình tĩnh.
Anh không nói một lời, lập tức cưỡng ép ôm bả vai Ôn Tranh quay về, trên đường còn lạnh lùng tuyên bố
Chuyện này, anh cần một lời giải thích!
Anh đừng sốt ruột, nghe em nói trước đã!
Ôn Tranh đẩy anh, nhưng sự khác biệt về thể lực khiến cô không thể thoát khỏi sự khống chế của anh.
Lôi Duệ Tu cười lạnh, liếc cô một cái,
Anh không sốt ruột, về phòng anh sẽ bình tĩnh nghe em nói!
Nếu lời giải thích không làm anh tâm phục khẩu phục, có lẽ chuyện này sẽ chẳng thể kết thúc được.
Đêm đó, Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu đều không ra khỏi phòng.
Nghiên Thời Thất định đi tìm bọn họ, cùng nhau ăn cơm tối, nhưng vừa đến gần hành lang phòng ngủ thì một tiếng hét kinh hoàng vang lên trong bầu không khí yên tĩnh.
Bước chân của cô khựng lại tại chỗ, đôi mắt chớp chớp, sao lại giống như đang cãi vã nhỉ.
Em thích nghe lén đến vậy à?!
Lúc này, Tần Bách Duật ở phía sau không biết đã đến gần từ bao giờ.
Nghiên Thời Thất bị anh dọa giật mình, vô thức lui về phía sau quay người lại thì va vào lồng ngực của anh.
Cô thoáng liếc mắt, yếu ớt lên tiếng:
Anh nói linh tinh!
Dứt lời, cô kéo anh đi ngược lại về phía phòng khách, giọng điệu vẫn rất hùng hồn:
Em cảm thấy, có lẽ họ không đói, không cần quấy rầy.
Tần Bách Duật mặc cho cô kéo mình.
Lúc quay về phòng khách, hai người vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng động phát ra từ đầu bên kia của hành lang.
Nghiên Thời Thất cầm ấm nước, rót ra hai cốc, trong lòng rất phiền muộn.
Đi tới phòng khách là hành động quá sai lầm.
Đúng là anh rể cũng khá tài giỏi!