Chương 760: Cháu có biết tình hình nhà họ nghiên gần đây không?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 708 chữ
- 2022-02-11 04:51:03
Lúc này, Bạch Tư Kinh đi theo bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên, lên tiếng hỏi cô,
Cô Nghiên, Giáo sư Liên là...
cậu của cô sao?
Không thể trách Bạch Tư Kình lại kinh ngạc đến vậy.
Liên Trinh đây chính là chuyên gia phân tích di truyền học được bệnh viện Hồi Nhân mời về, không phải để khám bệnh mà chỉ thỉnh thoảng tới tham dự nghiên cứu thảo luận học thuật và các loại nghiên cứu khác thôi.
Nghe nói khi đó để mời được anh tới mà Phó viện trưởng đã phải tự mình ra mặt mời rất nhiều lần, thậm chí còn ngỏ ý sẵn lòng thỏa mãn bất kì yêu cầu nào của anh.
Nghiên Thời Thất cười khẽ đáp lại,
Vâng, đây là cậu Út của tôi.
Liên Trinh cười nói với một vị bác sĩ lớn tuổi đi bên cạnh:
Trưởng khoa Lưu, nếu không gấp thì đợi chút nữa tôi tổng hợp lại thông tin của hai tấm phim này rồi trao đổi với ông sau nhé.
Trưởng khoa Lưu đẩy gọng kính,
Tôi không vội.
Hội nghị nghiên cứu thảo luận đến chiều mới bắt đầu, Giáo sư Liên có việc cứ làm trước đi.
Đợi mấy vị bác sĩ đều đã vào thang máy thì Liên Trình mới giận mày ra, liếc nhìn đống tài liệu trong tay Bạch Tư Kình, rồi nhìn Nghiên Thời Thất hỏi,
Cháu sao vậy? Không khỏe à?
Đáy mắt Liên Trinh chất đầy lo lắng, quan sát cô không chớp mắt.
Nghiên Thời Thất lắc đầu, giải thích:
Cháu vẫn khỏe, chỉ đi làm kiểm tra tổng quát thôi ạ.
Bạch Tư Kình thấy hai người như có lời muốn nói riêng với nhau, không muốn làm phiền, cho nên bèn giả vờ lật tài liệu nói,
Hình như tôi để quên một phần báo cáo ở phòng siêu âm dưới tầng rồi, tôi quay về lấy nhé.
Nói rồi không đợi Nghiên Thời Thất trả lời, anh ta xoay người, thấy thang máy còn chưa lên tới thì đi vòng sang cầu thang bộ.
Liên Trinh dời tầm mắt từ phía cửa cầu thang về nhìn khắp xung quanh, rồi mới đề nghị,
Cậu có một phòng làm việc ở đây, vào ngôi chút nhé?
Được ạ!
Phòng làm việc của Liên Trinh đúng là không lớn lắm, chỉ chừng mười mấy mét vuông.
Bên trong chỉ bày một cái bàn làm việc cùng với hai cái ghế, vừa đơn giản lại mộc mạc.
Liên Trinh đợi hai người đều ngồi xuống mới cầm ly giấy lấy nước từ máy đồ uống trên bàn, sau đó đặt tới trước mặt Nghiên Thời Thất, ánh mắt không ngừng quan sát cô thật tỉ mỉ.
Đã mấy tháng không gặp nhưng có vẻ con bé sống rất vui vẻ.
Ánh mắt trong suốt lấp lánh ánh nước, da thịt trắng trẻo như tuyết, gương mặt tươi tắn, đuôi mắt cong cong tao nhã và bình yên.
Gần đây cháu khỏe không?
Mặc dù có thể nhìn ra sắc mặt cô rất bình thản, nhưng Liên Trinh vẫn phải hỏi một câu.
Anh muốn nghe chính miệng cô nói bình yên thì mới có thể yên lòng.
Nghiên Thời Thất mỉm cười nói,
Cháu rất khỏe, còn cậu thì sao? Đã lâu không gặp, cháu tưởng cậu về Lệ Thành rồi chứ?
Nghiên Thời Thất nói tới đây thì nụ cười khẽ cứng lại.
Bởi vì cô nhớ tới tình hình nhà họ Nghiên hiện giờ, cô không biết mình có nên nói với cậu hay không.
Liên Trinh day trán, cười gượng như đang tự giễu mình,
Cậu muốn về lắm chứ, nhưng ở Để Kinh có nhiều chuyện quá, không thể dứt ra được.
Nghiên Thời Thất nghe vậy lập tức liên tưởng đến thành tựu của cậu trên phương diện y học, không khỏi thở dài,
Cậu Út tài giỏi như vậy, chạm tay vào là bỏng ngay!
Ha ha, cậu sẽ xem như cháu đang khen cậu!
Liên Trinh bật cười, vui đùa một câu.
Sau đó, anh khẽ nâng ly nước lên, nhìn Nghiên Thời Thất ngồi phía đối diện qua ly nước một lúc rồi mới đặt ly xuống, khẽ hỏi nhẹ nhàng,
Cháu có biết...
Tình hình nhà họ Nghiên gần đây không?