Chương 898: Chia tay đi, tôi chán rồi!


Anh đã cứu tôi, nếu sau này anh cần giúp đỡ thì tôi đương nhiên sẽ báo đáp anh.
Từng câu từng chữ Ôn Tranh nói ra đều rất bình tĩnh, khi8ến cho Lôi Duệ Tu không cảm nhận được chút cảm xúc nào.

Những dịu dàng che chở, những ngày tháng quấn quýt đầu gối tay ấp, vô số3 đêm nằm ngủ bên nhau...
như th6ể cũng tốt.
Lần này về Giang Nam, phúc hay họa khó mà lường được.
Tiểu Thất có cậu tư Tần bảo vệ, Lôi Duệ Tu có nhà họ L5ôi che chở.
Còn cô, cô muốn ra tay đánh một trận vì anh em của mình.
Nhưng lúc liên lạc với cô, người kia đã nói ra thân phận của Lôi Duệ Tu cho cô biết, hơn nữa còn nắm rõ tình hình nội bộ nhà họ Lôi như lòng bàn tay.
Giọng nói qua máy biến âm rất quái dị:
Nếu cô dám đưa Lôi Duệ Tu đến Giang Nam, tôi sẽ khiến cho cậu ta chết mất xác nơi xứ người.
Ba tiếng
chết mất xác
như sét đánh thẳng vào Ôn Tranh.
Trái tim Lôi Duệ Tu đập mạnh, hơi thở anh dồn dập.
Anh hít sâu liên tục một lúc lâu mới nghiến răng cười mỉa,
Được lắm, khá lắm, Ôn Tranh, em chán rồi đúng không?

Đúng.

Giỏi nhỉ, chỉ bằng một câu chán rồi mà muốn đá văng anh đi ngay sao?
Lôi Duệ Tu chưa từng cảm thấy bản thân mình thấp kém thế này.
Cô ngửa đầu nhìn Lôi Duệ Tu, nhả từng chữ một,
Chia tay đi, tôi chán rồi!

Chán!
cứ chia tay đi.
Bất kể trong lòng Ôn Tranh có bao nhiêu bí mật không nói thành lời, gương mặt cô vẫn rất lạnh lùng hờ hững.
Cô không dám mạo hiểm, càng không dám lấy Lôi Duệ Tu ra để đánh cược với số phận.
Đã vậy thì...
Đối với cô, đều chỉ là phiền phức thôi sao?! Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu cứ đứng ở cửa ra vào như vậy.
<9br>Cô cảm thấy bản thân như một đao phủ, cầm thanh đao sắc bén chém từng nhát lên khắp người Lôi Duệ Tu.
Nhưng...
Bọn họ đều là những người quan trọng của cô, cô không thể để bất cứ ai bị thương.
Đặc biệt là...
Cô không ngờ bình thường Lôi Duệ Tu tuy ngang ngược nhưng vẫn dịu dàng lại ẩn chứa tính cách điên rồ như vậy.
Nghiên Thời Thất quay lại biệt thự nhà mình, tâm trạng không khỏi bị bầu không khí bên kia ảnh hưởng.
Lôi Duệ Tu.
Yêu không ư? Yêu chứ.
Anh bước tới ghì lấy gáy Ôn Tranh kéo mạnh đến sát bên mặt mình, trợn trừng mắt cười lạnh,
Ôn Tranh, em nói kết thúc thì kết thúc à? Em coi anh là cái gì? Chán rồi? Muốn anh buông tha em? Được thôi, chờ anh chán rồi thì anh sẽ cho em đi!

Lôi Duệ Tu, anh...
Ôn Tranh chưa dứt lời đã bị anh khiêng thẳng lên phòng ngủ chính ở tầng hai.
Cả ngày hôm đó Ôn Tranh không thể ra khỏi phòng.
Cô ngồi xuống xô pha trong phòng khách, nhìn bộ trà cụ sứ men xanh trên bàn, bứt rứt cầm chén trà lên mân mê, trong đầu lại nghĩ tới Ôn Tranh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.