Chương 945: Rõ ràng cổ chân của anh ta vừa nhúc nhích!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 587 chữ
- 2022-02-12 04:34:45
Nghiên Thời Thất khẽ thở dài, đặt bó hoa trên tay xuống tủ đầu giường, đoạn cầm giỏ trái cây từ tay Thành Nghiệp Nam để sang bên cạnh,
Vết thương của8 anh sao rồi?
Vừa dứt lời, giọng nói khàn đặc của Bùi Đường trở nên thều thào,
Tiểu Thất, em vẫn quan tâm đến sống chết của anh ư?
Nói xong, Bùi Đ3ường quay đầu lại.
Đối mặt với cái nhìn đánh giá của Nghiên Thời Thất, gương mặt chán chường râu ria xồm xoàm của anh ta lộ ra trước mắt mọi 9người.
Bị liệt do gãy cột sống sao có thể dễ dàng chữa trị như vậy, nhưng thấy em không sao, anh yên tâm rồi.
Anh ta vừa dứt lời, Thành Nghiệp Nam hừ một tiếng không đúng lúc.
Trong mắt anh ta, năm đó Bùi Đường có thể giành được danh hiệu ảnh đế, đúng là nhờ tài diễn xuất cao siêu, tuyệt đối không phải mua giải.
Chẳng có chuyện gì cả, em đừng mang gánh nặng tâm lí, anh tự nguyện cứu em, không trách em đâu.
Nói xong, anh ta nhìn Nghiên Thời Thất bằng ánh mắt thâm tình.
Dù dáng vẻ hơi tức cười, nhưng mặt mũi suy sụp vẫn không thể che giấu được tình cảm sâu sắc.
Anh đừng nói thế, hiện giờ y học phát triển, anh còn trẻ, có thể chữa trị tốt trong thời gian nghỉ ngơi.
Giọng điệu của Nghiên Thời Thất mang theo an ủi khiến Bùi Đường khẽ cười thành tiếng.
Anh ta lắc đầu tự giễu:
Tiểu Thất, em đừng nói như vậy.
Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Thành Nghiệp Nam, Nghiên Thời Thất bất đắc dĩ liếc anh ta một cái.
Đôi mắt mang theo ý cảnh cáo ngầm, ra hiệu anh khắc chế lại.
Bàn tay Thành Nghiệp Nam siết chặt thành nắm đấm, đè lên môi, ho nhẹ,
Xin lỗi, anh ra ngoài chờ em!
Sau khi Thành Nghiệp Nam bỏ đi, Bùi Đường nhìn theo mà đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhưng rồi biến mất trong tích tắc.
Ngay sau đó, Bùi Đường than khẽ một tiếng,
Tiểu Thất, em không cần lo cho anh.
Nhìn xem, kẻ này diễn dáng vẻ thê thảm chịu khổ vì tình chân thật biết bao.
Anh rất khó tin Bùi Đường thật sự bị liệt.
Lát sau, Bùi Đường cựa quậy người, chỉ về phía xô pha ở gần cửa,
Mọi người ngồi đi, không cần nghiêm túc như vậy, cũng chẳng phải việc gì to tát.
Chỉ là trở thành người tàn phế mà thôi, chưa biết chừng sau này quay phim còn có thể diễn ra bản sắc của dân tàn tật.
Nghiên Thời Thất không lên tiếng, Thành Nghiệp Nam mất kiên nhẫn nhíu mày nhìn anh ta.
Có vẻ anh ta sống không dễ chịu lắm, đôi mắt chẳng hề có ánh sáng, râu ở khóe môi rất rậm, ngay cả giọng nói cũng ồm ồm.
Nghiê6n Thời Thất căn góc môi, trông rất bình tĩnh,
Đương nhiên tôi có quan tâm!
Đôi mắt âm u của Bùi Đường lập tức sáng bừng,
Em thì sao? Vết thương củ5a em khỏi rồi chứ?
Ừ, khỏi rồi.
Sau vài câu trao đổi đơn giản, căn phòng trở nên im ắng.
Nghiên Thời Thất hơi cau mày, đứng im nhìn chằm chằm đối phương, giọng điệu rất khó hiểu,
Dù sao đi chăng nữa, anh cũng bị thương vì cứu tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.