Chương 960: Chúng tôi là quán bar chính quy
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 693 chữ
- 2022-02-12 04:39:48
Hai mươi phút sau, tại quán bar giáp ranh Lệ Thành.
Đây là nơi Thành Nghiệp Nam lần đầu tiên gặp Kỷ Tố Tân.
Anh ta mở8 khóa, xuống xe.
Ra đây đi, tôi đang ở ngoài cửa.
Thành Nghiệp Nam nói một câu rồi cúp máy, bỏ điện thoại vào trong túi áo khoác lông.
Anh ta chống một tay lên cửa sau xe, liếc xẻo Kỷ Tố Tân vẻ mặt mơ màng nằm trong xe.
Nhịn lâu thế rồi, đêm nay anh ta muốn tặng một món quà lớn cho Kỷ Tố Tân.
Lúc bị kéo 9ra, Kỷ Tố Tân còn vô thức che tai lại, nửa khuôn mặt sưng to, trên trán cũng u lên một cục.
Cô ta há miệng muốn nói chuyện, 6nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Thấy bộ dạng này của cô ta, Thành Nghiệp Nam buông cánh tay cô ta ra, rồi 5lấy điện thoại gọi đi:
Giám đốc Lưu.
Ôi, là cậu Thành đây sao? Đã lâu rồi cậu không tới đây đấy!
Người nghe điện thoại là Giám đốc Lưu, người phụ trách quán bar giáp ranh Lệ Thành.
Ông ta không biết đối phương là ai.
Nhưng ông ta cho rằng, người có thể khiến cho ông chủ tự mình lên tiếng, tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Nghe được lời nói của ông ta, Thành Nghiệp Nam mỉm cười, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra từ trong túi, đưa lên rồi nói:
Đây là một trăm nghìn tệ, Giám đốc Lưu giúp tôi làm một chuyện, ông thấy sao?
Nhìn thấy anh ta đưa tấm thẻ, Giám đốc Lưu chẳng những không nhận, mà trong mắt còn hiện lên vẻ để phòng,
Cậu Thành, chúng tôi là quán bar chính quy.
Chính quy hay không chính quy, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Ông ta kéo chặt áo khoác tay trang, nhìn sơ qua liền thấy bóng dáng Thành Nghiệp Nam đứng bên cạnh cửa xe,
Cậu Thành, cậu gọi tôi ra đây làm gì vậy?
Thành Nghiệp Nam nhìn giám đốc Lưu, sau đó buông khuỷu tay đang chống trên cửa xe xuống, đồng thời né người sang một bên, hất cằm vào phía trong xe,
Còn nhận ra cô ta không?
Giám đốc Lưu không hiểu ra sao, bèn đi tới cửa sau xe, vén tóc trên mặt Kỷ Tố Tân ra, nhìn vài lần rồi cười như không cười nói:
Ơ, chẳng phải là Bạch Điềm Điềm của chúng ta sao?
Lúc còn làm công chúa bán rượu, cô ta nói mình tên là Bạch Điểm Điểm.
Không biết dạo này cô ta đắc tội với ai mà hai hôm trước có người tới đây ra giá cao phục hồi tất cả video giám sát trong quán bar.
Lúc mở cửa xe, anh ta thấy Kỷ Tố Tân còn nằm sấp trên ghế ngồi.
Thành Nghiệp Nam nheo mắt lại, cười3 lạnh kéo khuỷu tay cô ta.
Dưới ánh đèn lờ mờ trước cửa quán bar, anh ta thấy vành tai cô ta có vết máu.
Chưa đến ba phút sau, Giám đốc Lưu mặc âu phục màu đen đi ra khỏi quán bar.
Ông ta quen biết Thành Nghiệp Nam, tuy rằng không tính là quen thân, nhưng Thành Nghiệp Nam lại là khách quen, đi đi lại lại nhiều lần rồi quen mặt.
Vừa ra khỏi cửa, Giám đốc Lưu rùng mình một cái.
Thành Nghiệp Nam không muốn trở mặt với đối phương, bèn tự tay nhét tấm thẻ vào trong túi ngoài âu phục của Giám đốc Lưu, còn khóe mắt thì liếc sang Kỷ Tố Tân, nhỏ giọng giải thích:
Để cô ta làm lại nghề cũ đi, trước đây làm thế nào thì tối nay làm lại như vậy, càng nhiều người càng tốt.
Không được! Thành Nghiệp Nam, anh không thể đối xử với tôi như vậy!
Kỷ Tố Tân ăn một cái tát, mạnh đến nỗi thủng cả màng tại luôn.
Dọc theo đường đi, trong tại cô ta liên tục vang lên tiếng ù ù, huyệt Thái Dương cũng nảy thình thịch đau nhức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.