Chương 1008: THĂNG CHỨC THÀNH CHỦ NHÀ CHO THUÊ


Viên Mục Dã nghe xong vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn nói:
Sao lại không biết xấu hổ thể được? Tiền thuê nhà vẫn phải trả, hơn nữa khoản chi phí 8này cục sẽ chi trả cho tôi, cho nên anh Trương thật sự đừng khách sáo với tôi.


Tôi liền quay đầu nhìn về phía Bạch Kiện, nghĩ thầm3 không phải anh đang nói giỡn với tôi chứ! Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, thậm chí liếc mắt nhìn tôi một cái cũng không có.9 Trong lòng tôi thật sự buồn bực, nghĩ thầm hôm nay trong hồ lô của Bạch Kiện bán thuốc gì đấy hả?! Sau khi ăn cơm xong, Bạch Kiện một hai 6phải lôi kéo Viên Mục Dã đi xem nhà với chúng tôi, đến lúc này tôi cũng không tiện nói gì thêm nữa, nghĩ thầm xem thì xem đi, chỉ là căn nh5à kia đều bị ngăn ra thành từng gian phòng nhỏ, không chừng Viên Mục Dã người ta còn chướng mắt đấy?

Có bản lĩnh... Bản lĩnh gì?
Tôi hơi khó hiểu nói.

Giống với các cậu...
Bạch Kiện nói sâu xa.
Tôi cũng thầm giật mình:
Lợi hại vậy à?! Vậy cục các anh coi như mượn được bảo bối rồi, nhưng anh sắp xếp cậu ta tới căn nhà có ma quấy phá kia của tôi thật sự có thích hợp không?

Bạch Kiện cười hề hề một cách xấu xa nói:
Lợi hại hay không cũng không phải nghe là được, tôi phải chính mắt nhìn thấy mới được. Để ở nhà của cậu cũng chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, không đáng kế chút nào. Thêm nữa là trong cục chúng tôi đích thực không có phòng ký túc để cho cậu ta ở lâu dài, chỉ có thể thuê nhà bên ngoài cho cậu ta ở, kết quả nhóc này lại tự mình yêu cầu muốn ở nhà mặt đất!!

Tôi nghe xong gật đầu nói:
Anh nói như vậy thì tôi yên tâm rồi, nếu là chính cậu ta yêu cầu ở nhà mặt đất như thế, căn nhà này của tôi đúng lúc thích hợp.

Cúp điện thoại của Bạch Kiện, tôi ít nhiều vẫn hơi không yên tâm, vì thế lại gọi điện thoại cho Viên Mục Dã, xét đến cùng bây giờ cũng coi như có quen biết rồi, nếu không nói rõ ràng trước đây căn nhà này đã từng có vấn đề gì cho người ta, tôi luôn cảm thấy mình không đủ phúc hậu.
Tôi thấy tay Viên Mục Dã này đúng thật là một người lập dị, có ai trẻ tuổi như cậu ta còn thích ở loại nhà mặt đất nhỏ cũ xưa như thế này chứ! Không ngờ cậu ta lại làm theo cách trái ngược, cứ thích nhà mặt đất nhỏ kiểu như vậy?! Nếu cậu ta đã nói như vậy, tôi đây còn băn khoăn cái gì nữa! Rốt cuộc bây giờ chỗ này đã không còn tà ám gì nữa! Vì vậy lúc ấy tôi giao luôn chìa khóa cho cậu ta:
Vậy cậu tự xem khi nào thuận tiện thì dọn đến đây đi! Còn về tiền thuê nhà gì đó... dễ ấy mà, chờ cục cảnh sát các cậu phê duyệt rồi nói sau.
Buổi tối về đến nhà, tôi lập tức gọi điện thoại cho Bạch Kiện, hỏi anh ta Viên Mục Dã này có địa vị gì? Có thể làm đường đường trưởng phòng Bạch tự mình tìm nhà cho cậu ta? Bạch Kiến thở dài đáp:
Thằng nhãi này rất có địa vị, cậu ta là chuyên gia phá án mà cục chúng tôi đặc biệt mượn từ sở công an Quảng Tây về đấy.
Tôi nghe thể thì buồn cười bảo:
Trong cục các anh không phải không thiếu chuyên gia phá án ư? Sao còn phải mời người từ Quảng Tây ngàn dặm xa xôi tới chứ?

Không ngờ Bạch Kiện lại nói lấp liếm với tôi:
Cậu ta là một gã có bản lĩnh, để cậu ta ở nhà của cậu cũng chỉ là muốn thử cậu ta...

Vì thể sau khi điện thoại được kết nối, tôi nói đơn giản chuyện trước kia ở căn nhà này cho cậu ta một lượt, hơn nữa còn nói cho cậu ta biết, nếu cậu ta để ý, tôi vẫn có thể tìm giúp một căn nhà mặt đất khác.
Chẳng ngờ Viên Mục Dã lại khẽ cười bảo:
Không sao đâu, cũng không phải trong nhà này từng có người chết, vừa rồi tôi đã xem trong ngoài nhà cả rồi, bên trong rất sạch sẽ, tôi rất thích sự yên tĩnh trong ồn ào của nơi này.

Tôi gần như không thể tin nổi:
Anh nói cậu ta giống chúng tôi? Chẳng lẽ cảnh sát nhân dân cũng hiểu thuật số huyền học à?

Dường như Bạch Kiện cũng không muốn giải thích quá rõ ràng qua điện thoại, vì thế anh ta nói thẳng với tôi:
Tôi cũng không biết cậu ta có hiểu thuật số huyền học gì gì đó không, nhưng tôi biết gần như không có vụ án giết người nào cậu ta không phá được! Chỉ cần cậu ta đi đến hiện trường vụ án, bao nhiêu vụ không có manh mối cũng điều tra ra được hung thủ là ai rất nhanh!

Tôi thấy thằng nhóc này đúng thật là giống như Bạch Kiện kể, vì thế tôi đành phải cười khan vài tiếng và nói:
Cậu thích là được, vậy trước như thể đi.
Những ngày sau đó, thằng nhóc này đúng là dọn vào ở thật, tôi đã từng hỏi cậu ta có cần tháo những vách ngăn trong nhà ra không, nhưng cậu ta lại nói không cần, như vậy rất tốt. Cũng không biết tại sao, thằng nhóc này luôn cho tôi một cảm giác cố tình tạo khoảng cách, dường như không muốn để lộ chính bản thân cậu ta trước mặt chúng tôi quá nhiều. Có điều có thể cho thuê căn nhà kia là một chuyện tốt, như vậy tôi và Đinh Nhất đã chính thức thăng chức thành
chủ nhà thuê
. Tuy rằng tiền thuê nhà cho một người thuê chắc chắn không nhiều bằng cho mấy người thuê, nhưng mà bây giờ có người vào ở tôi cũng đã thắp nhang vái tạ rồi, còn cầu thêm cái gì nữa?!
Rất nhanh đã tới cuối tháng, mấy ngày nay nhiệt độ không khí hơi khác thường, lúc thì âm u, lúc thì hửng nắng... Mà ba chúng tôi cũng vì vừa trải qua hai trường hợp phiền toái, nên ai cũng đều không đủ tinh thần nhân vụ mới.
Kết quả không ngờ là, cậu ta mới vừa đi vào sân, lập tức tỏ vẻ mình rất thích nơi này, lại còn hỏi tôi sau khi cậu ta vào ở, có thể đừng cho người khác thuê nữa hay không. Tôi vội gật đầu nói:
Chỉ cần cậu thấy thích hợp, tôi chắc chắn sẽ không cho người khác thuê nữa, chỉ là căn nhà này bị chủ trước ngăn ra thành từng gian phòng một, có thể ánh sáng và thông gió không tốt lắm.

Viên Mục Dã nghe xong bày vẻ mặt không sao cả:
Những thứ này đều chẳng sao, tốt xấu cũng là nhà riêng độc lập mà, tự do hơn nhiều so với ở trong chung cư.

Dù lần trước cuối cùng chị Bạch vẫn trả tiền thù lao, nhưng lại cho chúng tôi cảm giác không thoải mái như trước. Hơn nữa đấy khách hàng vào ngục giam là tối kỵ trong nghề, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nhận được vụ làm ăn nào. Nhưng việc này cũng không thể trách chúng tôi mà?! Anh nói nào có ai tự mình giết người, còn uỷ thác cho người khác đi tìm chứ?

Sau này nghe chị Bạch kể, Đào Lượng được bên tư pháp giám định, chứng thực lúc anh ta bóp chết Lý Mạt, trạng thái tinh thần đúng thật là hơi có vấn đề, bởi vậy cuối cùng toà kết án bảy năm, hưởng án treo năm năm, còn hai năm thì căn cứ vào trạng thái tinh thần của anh ta đế xin phóng thích chữa trị. Nói thật đây cũng chính là vì gia đình có tiền, nếu không tình huống như của Đào Lượng, không phán tám năm mười năm thì đừng hòng ra ngoài!!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.