Chương 1014: MÙI MÁU TANH KÌ QUÁI



Ông chủ ơi? Có ai không? Ông chủ có ở đây không?
Tôi cao giọng hét to.

Lúc đó liền nghe tiếng bước chân dồn dập8 từ phía sau truyền tới, một người phụ nữ sắc mặt tiều tụy từ trong nhà đi ra. Chị ta thấy chúng tôi thì sững sờ, sau đó3 lập tức nặn ra một chút ý cười với chúng tôi nói:
Hai cậu muốn ăn cơm hay muốn dừng chân?
Tôi nhìn mấy cái xe ngoài c9ửa hỏi:
Còn phòng cho khách ư?


Người phụ nữ gật đầu nói:
Vẫn còn phòng trống...
Nhưng đúng lúc đó chị ta thấ6y Đinh Nhất dắt Kim Bảo đi vào. Tôi thấy trong mắt chị ta rõ ràng sự sợ hãi đối với Kim Bảo, trong đầu nghĩ đoán chừng l5à không vui, vì vậy liền thăm dò hỏi:
Có thể cho thú cưng vào ở không? Chúng tôi đảm bảo sẽ không cho nó lên giường.
Người phụ nữ miễn cưỡng cười một tiếng nói:
Có thể vào, chỉ cần nó không cắn người là được.

Tôi vừa nghe lập tức thở phào nhẹ nhõm nói:
Chị yên tâm, chó này của chúng tôi là Golden Retriever, tính tình ôn hòa, chắc chắn không cắn người đâu.

Người phụ nữ nghe xong trở về quầy bar lấy cuốn sổ ghi tên, sau đó quay sang chúng tôi hỏi thẻ căn cước để ghi danh đặt phòng. Chị ta vừa đăng ký vừa hỏi chúng tôi:
Hai cậu lái xe tới ư? Lát nữa hai cậu đem xe lái vào sân! Đô xe ven đường không an toàn.
Tôi nghe vậy cảm thấy bà chủ này rất có lòng, gật đầu nói cảm ơn, sau đó bảo Đinh Nhất ra lái xe vào. Sau đó người phụ nữ từ quầy bar lấy ra chìa khóa nói:
Rẽ trái, căn thứ ba, bên trong có hai giường đơn.

Sau khi tôi nhận chìa khóa thì mang theo Kim Bảo đi vào phòng. Ai ngờ chúng tôi vừa vào đến hành lang, con chó nhỏ liền ngửi ngửi xung quanh. Mặc dù tôi biết Kim Bảo có khứu giác rất tốt, nhưng ngửi như vậy tôi cũng thấy lần đầu.
Lúc này tôi nhìn đồng hồ một cái, liền nói với Đinh Nhất:
Đã đói chưa, chúng ta đi xem có gì để ăn không đi.

Đinh Nhất gật đầu một cái, đi theo tôi ra ngoài. Người phụ nữ thấy chúng tôi đi ra liền hỏi chúng tôi có ăn cơm ở đây không? Tôi nghe vậy liền hỏi chị ta ở đây có món đặc sản nào? Người phụ nữ xoay người lấy một quyển thực đơn đưa tôi nói:
Đều ở đây, các cậu xem một chút...

Tôi nhận lấy quyển thực đơn liền hỏi:
Những vị khách khác đâu? Trừ hai chúng tôi ra, sao tôi không nhìn thấy ai cả vậy?

Có thể là do đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ nên loài chó sẽ có phản ứng như vậy! Lúc đầu tôi không quá để ý, liền mang theo nó vào căn phòng thứ ba. Bởi vì lúc đầu không định ở bên ngoài qua đêm cho nên không mang theo đồ vệ sinh cá nhân. Không ngờ một trang trại nông thôn vắng vẻ như vậy, nhưng trong nhà vệ sinh cái gì cũng có, có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, thậm chí có cả bao cao su. Thật đúng là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ.
Lúc này Đinh Nhất đã đậu xe xong, sau khi khóa xe liền đi vào. Tôi nghe người phụ nữ nói với anh ta:
Cậu vào căn phòng thứ ba nhé.
Ai ngờ Đinh Nhất cũng dụi mũi đi tới, tôi liền hỏi anh ta sao vậy? Cả Đinh Nhất và Kim bảo đều ngửi loạn lên xung quanh.
Tôi thấy vậy buồn cười nói:
Các anh có tật xấu gì vậy? Chẳng lẽ đến chỗ lạ đều phải nhận mùi mới được ư?
.
Người phụ nữ nghe xong, sắc mặt có chút bối rối, nhưng sau đó liền khôi phục bình thường nói:
Bọn họ đều cùng chồng tôi ra vườn hái nho, hẳn là buổi chiều mới trở về.
Thật ra tôi cũng không phải người đa nghi, chẳng qua tôi tò mò vì sao vừa rồi chị ta lại thoáng bối rối? Chẳng qua chỉ hỏi thăm những vị khách khác thôi sao? Đây không phải việc gì ghê gớm đến nỗi phải hoảng hốt như vậy.
Đang suy nghĩ, tôi liền nghe ngoài cửa có tiếng xe ba bánh của nông dân. Tôi liền nhìn theo, thì thấy một người đàn ông bịt khẩu trang đi xuống. Sau khi nhìn thấy chúng tôi liền nói với người phụ nữ:
Mấy người khách vẫn còn ở trong vườn hái nho. Bà đưa tôi một ít nước, bọn họ khát.

Người phụ nữ nghe vậy từ quầy bar nhanh chóng lấy nước đưa cho người đàn ông, tôi nhìn động tác người phụ nữ rất nhanh nhẹn, nhưng không biết vì sao tôi luôn cảm thấy cả người chị ta có sự căng thẳng...
Nhưng Đinh Nhất lại sầm mặt nói với tôi:
Nơi này có mùi máu tanh rất nặng.

Tôi nghe mà lòng trầm xuống, suy nghĩ một chút tôi thấy, nơi này là tiệm cơm, có mùi máu tanh cũng là bình thường, vì vậy liền nói với anh ta:
Cũng có thể là người ta giết gà giết vịt gì thì sao?

Đinh Nhất lại lắc đầu nói:
Cậu ở trong phòng khách giết gà giết vịt sao?
Tôi nghe vậy cũng có chút mất hứng nói:
Chúng ta vất vả lắm mới có một chuyến đi giải sầu, sẽ không xui xẻo như vậy chứ! Đừng tự hù dọa mình nữa.
Đinh Nhất nghe vậy cũng không nói gì nữa, chẳng qua là lặng lẽ quan sát các ngõ ngách trong phòng. Tôi mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn, vì vậy liền dùng sức ngửi một cái, đáng tiếc khứu giác của tôi không tốt, không ngửi thấy gì hết...
Người đàn ông đem nước đặt ở sau xe ba bánh, rồi quay đầu hỏi tôi và Đinh Nhất có muốn cùng ông ta đi hái nho ngoài vườn không? Tôi đang định mở miệng thì lại bị Đinh Nhất nói trước:
Không cần, chúng tôi định đi ăn cơm trước, chiều mới đi.
Người đàn ông nghe vậy không nói gì nữa, liền xoay người lên xe đi. Tôi có chút nghi hoặc nhìn về phía Đinh Nhất, nhưng anh ta dùng ánh mắt ra hiệu để về nói sau... Sau đó tôi tùy tiện gọi vài món, dặn chị chủ làm xong thì mang đến phòng cho chúng tôi, nói chúng tôi định ăn trong phòng... Đinh Nhất vừa nghe vậy liền nói mình về xe trước, lấy chút đồ ăn cho Kim Bảo.

Lúc này tôi mới nhớ ra trên xe còn một cái bánh mì kẹp chân giò hun khói và một ít quà vặt, đủ để cho con chó nhỏ ăn no. Nhưng Đinh Nhất cầm những thứ này về, nói với tôi:
Đây chính là bữa trưa của chúng ta hôm nay.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.