Chương 1100: Mang tiểu quỷ đi hóng gió


Cứ như vậy, tâm hồn bé nhỏ của chúng cũng tiếp thu những quan niệm sai lầm, khiến chúng cho rằng làm như vậy không có gì là sai. Mặc dù đối 8với cha mẹ của mấy đứa nhóc ngang bướng này thì đó chỉ là chuyện nhỏ,

nhưng như vậy cũng tạo cho chúng những sai lầm trong nhận thứ3c, để cho chúng lớn lên trở thành những kẻ ích kỷ, thích làm gì thì làm, thành những đứa trẻ to xác không hiểu trật tự đạo đức xã hội. Đến 9lúc đó, dù cha mẹ có muốn dạy bảo thì cũng đã muộn rồi.... Từ chỗ Bạch Kiện trở về, tôi có thể chắc chắn rằng hai vụ án gần đây đều có liên6 quan đến Lương Phi! Mặc dù hắn không phải kẻ đầu têu, nhưng chắc chắn là có sự tác động của hắn.
Tôi gật đầu, sau đó đi vào chào hỏi với Viên Lỗi, thằng nhóc đó thấy tôi tới tay không thì không thèm để ý đến tôi, tiếp tục chuyên tâm chơi trò xếp gỗ của nó. Tôi thầm nghĩ thằng nhóc này khó tính thật đấy, chẳng phải vì vội tới nên tôi chưa mua được quà vặt cho nó sao? Thế những thứ tôi mua trước kia đều cho chó ăn hết à? Không phải, cho quỷ ăn mới đúng!!
Viên Mục Dã biết tính tình của em mình, không thể làm gì hơn, bất đắc dĩ nói với tôi:
Không phải nó giận anh, nó đang giận tôi đấy! Mấy ngày nay nó đòi tôi mang nó đi chơi nhưng do tôi bận quá, ngày nào cũng nửa đêm mới về, về đến nhà đã ngủ ngay, nào có tâm tư đi chơi với nó!

Chẳng qua là tôi không biết tại s5ao hắn làm như vậy? Qua việc hắn tính kể tôi vô cùng chu đáo lần trước thì chắc chắn tên đó có lòng dạ bất chính. Chỉ là tạm thời tôi chưa rõ cha con họ Vu và ba người nhà họ Tôn chết là do kiếp số... hay là bởi có sự xuất hiện của Lương Phi mới nảy sinh biến hóa?
Sau đó tôi có xin Bạch Kiện ngày sinh của những người này, muốn nhờ chú Lê tính thử, xem có phải họ sẽ có kết cục như thế không? Kết quả chú Lê chắp tay than:
Người đã chết rồi thì còn tính cái gì! Dù thế nào thì cũng đã thành ma... Nhưng hai lần đểu trùng hợp như vậy, chú nghĩ hẳn là vẫn chưa kết thúc, chỉ sợ rằng bất kỳ lúc nào cũng có thể có lần thứ ba!


Vậy còn cha con họ Vu? Cháu thấy trong ký ức của họ có từng gặp Lương Phi không?
Chú Lễ hỏi. Lần này tôi lại không trả lời được, bởi vì trong ký ức của cha con họ Vu không hề có Lương Phi, sau đó hắn chỉ xuất hiện để lấy đi hồn phách của hai người, có lẽ thực sự hắn chỉ đi ngang qua, tiện tay thu hồn thôi. Cũng không biết tại sao, dù thế nào thì tôi cũng không thể tự thuyết phục bản thân rằng Lương Phi không có ý hại người, Đinh Nhất cũng cùng suy nghĩ với tôi, trải qua chuyện lần trước, anh ta cũng ghét cay ghét đắng Lương Phi. Nhưng điều làm tôi cảm thấy hết sức chán nản là coi như tôi nghi ngờ Lương Phi có vấn đề thì trước mắt cũng không có cách để bắt hắn, bây giờ không thấy hắn đâu, cũng chẳng biết nên tìm hắn ở nơi nào. Lúc này tôi nghĩ tới Viên Mục Dã, vì vậy mới cùng Đinh Nhất tới nhà cậu ta. Lúc chúng tôi đến, cậu ta vừa tắm xong, nghe thấy tiếng gõ cửa thì quấn khăn tắm ra mở cửa cho chúng tôi.
Vừa mở cửa nhìn vào, tôi không kìm được huýt sáo nói:
Ai ui! Thật biết giữ gìn cơ thể nha! Cậu làm sao mà tập được như thế vậy?


Như vậy sao được chứ? Nếu tiếp tục như vậy thì không biết còn hại chết bao nhiêu người nữa?
Tôi vội vàng nói.
Những chú Lê lắc đầu nói:
Chúng ta vẫn chưa chắc chắn những cái chết này có liên quan tới Lương Phi hay không, nếu hắn chỉ đi thu hồn phách thôi thì sao? Như vậy thì không bị coi là chuyện tàn nhẫn gì? Tôi không phục nói:
Nhưng cháu có thể cảm giác được trong ký ức của Tôn Nghĩa, ngay lúc Lương Phi đến thì gã trở nên hung ác hơn.

Viên Mục Dã nhìn tôi cười nói:
Mỗi ngày chạy việt dã mười cây số, anh chỉ cần kiên trì trong nửa năm thì tôi đảm bảo vóc người anh cũng hoàn mỹ ngay!
Tôi tỏ vẻ bực dọc nói:
Vậy thì nói làm gì chứ? Tôi thà lựa chọn không đẹp chứ không muốn mỗi ngày phải chạy bộ mệt mỏi như vậy đâu.

Sau khi vào nhà, tôi thấy Viên Lỗi đang rất vui vẻ chơi xếp các tòa nhà trong phòng, thầm nghĩ tiểu quỷ này thông minh thật! Cậu ta có thể chơi được những trò có độ khó cao như vậy! Viên Mục Dã nhìn thấu nội tâm của tôi, lườm nói:
Nếu tính tuổi thực tế thì em trai tôi cũng đã hai mươi mấy rồi, những đồ chơi này với nó đã là quá trẻ con. Chỉ là nó chết khi còn nhỏ nên tấm tính vẫn như đứa trẻ.

Tôi hứng thú nói:
Vậy bây giờ không phải cậu có thời gian ư? Đi thôi, chúng tôi lái xe đưa các cậu ra ngoài một vòng thế nào?
Viên Mục Dã còn chưa nói có đi hay không thì Viên Lỗi đã như một cơn gió chạy tới cửa chờ. Viên Mục Dã thấy em trai như vậy thì cũng chỉ có thể vội vàng lau khô tóc, mặc quần áo vào rồi cùng chúng tôi đi ra ngoài. Trên đường đi, tôi nói chuyện của Lương Phi, cậu ta nghi ngờ nói:
Dù sao thì hắn cũng chỉ là người sống, thu thập hồn phách thì có tác dụng gì? Hơn nữa nếu như hắn muốn chế luyện quỷ hồn thì chẳng phải chỉ cần một hồn một phách thôi sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.