Chương 1165: Ôm bắp đùi
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1169 chữ
- 2022-02-08 08:29:11
Sau khi nghe xong phân tích của tôi, chú Lê gật đầu:
Chắc đúng là anh ta rồi, bởi vì theo bản chất thì anh ta và cái tên ở trong người cháu thuộc c8ùng một loại, đều là kẻ bị tàn sát toàn thôn, điểm khác biệt duy nhất chính là những vong hồn của thôn Bao Gia là những hồn thể đơn độc, còn cái tê3n ở trong cơ thể cháu do oán khí của vô số vong linh biến thành một hồn thể
Tôi nghe mà trong lòng cảm thấy sợ hãi, thật may là cuối cùng tôi cũng9 được gọi ra, nếu không, để tên kia thực sự nuốt được hạt châu đó thì không biết hiện tại tôi đã biến thành hình dạng như thế nào đây? Trở lại khác6h sạn, tối nhờ Đinh Nhất lấy nước vào bồn tắm giúp mình, tôi thật sự khó chịu đến mức chẳng muốn động đậy dù chỉ một đầu ngón tay, cho nên đành nhờ5 Đinh Nhất làm hộ và tôi ngâm mình trong bồn tắm rồi ngủ mất, hơn nữa còn mơ một giấc mơ kì lạ.
Trong giấc mơ, người thủ lĩnh nghĩa quân kia xuất hiện lần nữa, anh ta hi vọng tôi tuân thủ nghiêm ngặt cam kết, không để hạt chậu kia rơi vào tay những kẻ bất chính, nếu không sẽ hại đến nhiều tính mạng. Mới vừa rồi anh ta đã dùng hết sức lực còn sót lại để cứu mạng tôi, nên hi vọng tôi có thể trợ giúp tiêu trừ oán niệm của những Vong hôn bị giam hãm trong hạt châu, giúp họ được luân hồi chuyển thế.
Đinh Nhất hiếm khi vui vẻ ra mặt thế này, anh ta nói:
Cậu không được nhìn thấy vẻ mặt của Trang Hà khi bị đánh, giống như ăn phải phân chó vậy.
Tối hơi tò mò nhìn Đinh Nhất, trong đầu nghĩ, từ khi nào mà khẩu vị của thằng cha này nặng như vậy, lại thích xem Trang Hà ăn phân chó?! Đương nhiên là tôi không nói thẳng câu này ra miệng, bởi vì lúc này tôi thực sự cảm thấy lạnh, muốn chui ngay vào chăn đi tìm Chu Công đánh cờ.
Đinh Nhất bất đắc dĩ trừng mắt với tôi:
Mau lau khô người rồi ra ngoài đi! Cậu không thấy cảm giác được nằm trên giường mới thật sự thoải mái sao?
Nghe anh ta nói thế, tôi vội vàng lau qua người rồi đi ra, lúc này mới nhớ đến giấc mộng kỳ lạ kia, tôi bèn kể cho Đinh Nhất nghe.
Nghe xong, sắc mặt anh ta trầm xuống:
Tôi không quá tin tưởng Trang Hà, nhỡ mà...
Tối ngắt lời anh ta:
Sẽ không đâu! Tuy bình thường con hồ ly gia Trang Hà này nói chuyện không mấy đáng tin, nhưng tôi tin lần này anh ta chắc chắn biết chuyện gì quan trọng nên làm, nhất định anh ta có thể xử lý tốt thôi. Chẳng qua là lúc đi, tâm tình anh ta không thoải mái lắm, chắc là bị tên ở trong cơ thể tôi đánh nên tức xì khói đấy... Có thể một thời gian nữa anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta đâu.
Thật ra lúc đó tôi rất muốn nói với anh ta rằng, tôi không phải là lựa chọn tốt để anh ta phó thác hạt châu này, dù rằng anh ta liều mình cứu tôi, nhưng anh ta lại không biết, hạt châu này ở bên cạnh tôi mới là nguy hiểm nhất. Bây giờ hạt châu đã được Trang Hà cấm đi, tôi hi vọng Trang Hà có thể xử lý thích đáng với hạt châu này...
Ai ngờ khi tôi vừa định giải thích với anh ta về chuyện mình đã giao hạt châu cho người khác, thì lại nghe thấy tiếng nói của Đinh Nhất vang lên bên tai mình:
Tiến Bảo? Sao cậu lại ngủ? Nước đã lạnh rồi...
Nghe được giọng Đinh Nhất, tôi liền giật mình tỉnh lại, quả nhiên ngay lập tức tôi cảm thấy ớn lạnh và hắt hơi mấy cái liên tiếp. Đinh Nhất thấy vậy vội đưa khăn tắm cho tôi:
Cậu vừa bị thương nặng, tuy không có mấy vết thương ngoài da, nhưng nếu không chú ý điều dưỡng thật tốt sẽ để lại hậu quả đấy.
Tôi buồn cười, nói:
Anh hài hước thật đấy, tôi có phải là phụ nữ ở cữ đâu mà lại còn để lại di chứng xấu? Tôi không sao, đừng lo lắng vớ vẩn! Thân thể ông đây khỏe như vậm! A... Ắt xì!
Tôi ngủ một giấc, tỉnh dậy thì trời đã tối... Tôi lê cái cơ thể nặng nề xuống giường và thấy Đinh Nhất đang ngồi yên không nhúc nhích trên ghế salon bên cạnh, đầu cúi thấp, không biết có phải đang ngủ hay không?
Vì vậy tôi từ từ đi tới, muốn đánh thức anh ta dậy, để anh ta lên giường ngủ tiếp, ngủ như vậy trên salon không thoải mái. Nào ngờ tôi vừa đưa tay ra thì bị Đinh Nhất túm lấy, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy tàn bạo trợn mắt nhìn tôi và nói:
Ngươi là ai?
Ánh mắt này quá quen con mẹ nó thuộc, người này không phải Đinh Nhất, đó là kẻ giết người như ngỏe - Võ An Quân! Cơ thể tôi lập tức cứng đờ, quỵ ngã ra sau, tiếp đó tôi quát to một tiếng rồi bật dậy từ trên giường. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ vừa rồi tôi đang nằm mơ? Lúc này tôi mới hổn hển xoay người xuống giường, muốn tìm điện thoại di động xem mấy giờ rồi, tìmrất lâu tôi mới thấy điện thoại trên bàn trà và nó sắp hết pin. Mở điện thoại lên xem, đã hơn 8 giờ tối, tôi mơ mơ màng mãng gãi mái tóc bù xù, trong đầu nghĩ không biết thằng cha Đinh Nhất này chạy đi đâu rồi? Tôi vội vàng sạc pin cho điện thoại rồi gọi cho Đinh Nhất.
Thật may điện thoại vừa reo hai tiếng thì anh ta bắt máy, thì ra ông chủ Thẩm lo phong thủy trong nhà có vấn đề, nên lúc chiều mời chú Lê đến xem giúp, chú Lê thấy tôi ngủ say, bèn bảo Đinh Nhất đi một mình làm trợ thủ cho chú áy. Nghe thấy thế, lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này bụng tối vang lên òng ọc, tôi dặn họ lúc về nhớ mua đồ ăn cho tôi, ông đây đã hơn một ngày chưa có cái gì vào bụng rồi.
Nhưng tôi đợi đến hai tiếng rồi mà chú Lê vẫn còn chưa xong việc?! Cuối cùng tôi không chịu nổi được nữa, quyết định tự đi ăn một mình, thể cho nhanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.