Chương 1167: Tôi bị người ta hại
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1004 chữ
- 2022-02-08 08:29:08
Tôi nhìn bà béo này quả nhiên không phải loại người tốt lành gì, tôi bèn hừ lạnh nói:
Bà thím này, tôi không muốn tìm chị gây sự, thể này8 đi, chị đừng đánh đứa nhỏ, tôi đi báo cảnh sát được chưa? Tôi muốn cảnh sát đến phân xử giúp, xem đồ vật của tôi có phải do cô bé này cầ3m không?
Nếu như là người bình thường, đột nhiên gặp phải loại người thích bới lông tìm vết như tôi thì báo cảnh sát là lựa chọn chính x9ác! Nhưng bà béo này vừa nghe thấy tôi nói báo cảnh sát, sắc mặt lập tức biến đổi, dường như rất sợ tội báo cảnh sát vậy!
Trong l6òng tôi càng khẳng định bà béo này có vấn đề, vì vậy tôi vừa đi sâu vào trong sân, vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho cảnh sát, 5ai ngờ khi đi qua một vườn rau xanh, tôi chợt dừng bước...
Tôi hơi chần chừ đi về phía vườn rau, cái loại cảm giác này càng thêm rõ ràng, thật không ngờ dưới mảnh vườn mọc đầy rau cỏ cà ớt này lại chốn một xác trẻ em. Vì đứa bé kia quá nhỏ nên không có trí nhớ của tàn hồn, nhưng ai lại đem đứa trẻ sơ sinh chết một cách bình thường chôn ở vườn rau nhà mình chứ?
Tôi biết bây giờ phải báo cảnh sát, ai ngờ ngay lúc tôi vừa mới bấm được hai số 11, đang định bấm thêm số 0 thì đột nhiên sau gáy có cảm giác đau đớn, cơ thể tôi theo bản năng ngã người về phía trước rồi quỳ trên mặt đất. Ở thời khắc ý thức của tôi dần dần mơ hồ, tôi thấy mấy đôi chân đàn ông bước tới trước mặt mình, tiếp theo trời đất quay cuồng, cơ thể tôi ngã xuống đất. Lúc ấy, trong đầu tôi có một suy nghĩ: Lần này xong rồi, bị đám súc sinh này giết người giật khẩu rồi... Ấn tượng cuối cùng của tôi là nhìn thấy một gương mặt đàn ông đầy hung bạo ngồi xổm xuống nói với tôi:
Tao thấy mày đúng là chán sống rồi?
Sau đó mắt tôi tối sầm, không biết gì nữa. Tôi đúng là không thích hợp làm hiệp sĩ một người một ngựa, nói ra thật quá mất mặt! Tính ra tôi cũng coi như người đã trải qua trăm trận chiến, nhưng không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong cái mương nhỏ này... Không biết đã qua bao lâu, tôi mơ hồ nghe thấy xung quanh có người không ngừng kêu gào thảm thiết, dù không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi có thể cam đoan đây không phải là chính tôi đang gào!
Đều do thằng nhóc này làm à?
Ừ, vừa rồi cảnh sát nói vậy, bọn họ còn cố ý dặn dò là không thể cởi còng tay ra...
Tôi nghe mà trong lòng rất tò mò, muốn biết họ đang nói ai vậy? Tôi được người đến cứu? Lúc này cơ thể tôi đang dần hồi phục lại tri giác, trừ việc sau gáy hơi đau thì còn lại không sao... Trong lúc mơ hồ, tôi thấy mấy người mặc đồ trắng như lắc lư trước mặt tôi, có cả nam lẫn nữ, dù tôi nhìn không rõ, nhưng từ mùi trong không khí xung quanh, tôi có thể nhận ra, nơi này chắc chắn là bệnh viện. Đột nhiên, tôi cảm thấy ngực chợt lạnh, trong đầu nghĩ, ai cởi quần áo của tôi ra vậy? Tiếp theo là một cảm giác tê dại nhói đau làm cơ thể tôi run cả lên, tôi lập tức thấy ý thức của mình tỉnh táo lại. Nếu như lúc này tôi có thể nói chuyện, tôi chắc chắn sẽ quát ầm lên:
Đừng sốc điện nữa, ông đây tỉnh rồi!
Nhưng đáng buồn là, sau khi bị sốc điện ba lần, tôi mới có thể miễn cưỡng phát ra những tiếng hừ hừ, cuối cùng mấy vị thiên sứ áo trắng kia cũng dừng lại, không sốc điện cho tôi nữa. Tôi vội vàng thở, tôi cảm thấy có ai đó đến và vỗ vào mặt mình, còn vỗ mạnh nữa chứ, tôi cố gắng mở to mắt và thấy một người bác sĩ nam đeo kính đưa hai ngón tay ra, hỏi tôi:
Đây là số mấy?
Từ bước sóng của âm thanh thì không chỉ có một người đang kêu gào, hình như có người nào đó đang hành hạ mấy người đàn ông cùng một lúc, chỉ nghe những tiếng thét này thôi cũng làm cho người ta ớn lạnh, chứ đừng nói gì đến chuyện nhìn tận mắt. Những âm thanh kia đứt quáng, khi thì vang lên ngay bên tai tôi, khi lại giống như truyền đến từ nơi xa... Cho đến khi có người đột nhiên gỡ dải bịt mắt của tôi xuống, tiếp đó có thứ ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt tôi. Theo bản năng, tôi muốn giơ tay lên che mắt, nhưng tôi phát hiện cơ thể mình chẳng có chút sức lực nào, sau đó tôi nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng nói của hai người đàn ông...
Sao rồi? Có cứu được không?
Không biết có cầm cự được đến khi đến bệnh viện không, chỉ có thể tiêm cho anh ta một mũi trợ tim trước đã...
Mấy người còn lại thế nào?
Không chết được, nhưng tay chân có khi bị tàn tật rồi.
Nghe xong, tôi dùng sức lắc đầu, muốn cho hình ảnh trước mắt ổn định một chút, bởi vì tôi bây giờ nhìn mọi thứ xung quanh đều như có bóng chồng lên nhau vậy.
Hai.
Tiếng nói yếu ớt làm tôi nghi ngờ đây thật sự là âm thanh do tôi phát ra ư?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.