Chương 1188: Sự kiện bé gái chết đuối



Cậu thanh niên, các cậu cần gì phải dây vào vũng nước đục này?
Một giọng nói trầm thấp khô quắt cất lên. Tôi nghe ra đây l8à chính chủ đến rồi, vì vậy tiến lên một bước và chắp tay nói:
Tiền bối, không biết ngài và những đứa trẻ này có thù sâu h3ận lớn cỡ nào mà phải làm cho bọn chúng chết thê thảm như thế?


Ông cụ cười lạnh và đáp:
Chịu sự ủy thác thôi...
9
Ai ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang, khai trương chưa được hai tháng, đã có một cô bé tên là Chúc Đan Dương chết đuối trong bể bơi... Có rất nhiều người trong hồ bơi vào lúc ấy, hầu hết đều là người lớn đưa con tới. Ngày hôm đó Chúc Đan Dương cũng đến cùng với mẹ, hai mẹ con chơi mệt ở trong bể bơi, nên mẹ cô bé đã dắt Chúc Đan Dương đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh bể bơi nghỉ ngơi một lúc.
Hồ bơi này có hai cái bể bơi, một cái là bể nước sâu, một cái là bể nước cạn. Trong tình huống bình thường, phụ huynh đều sẽ đưa con đến chơi trong bể nước cạn, hơn nữa bên bể nước cạn cũng luôn có nhân viên cứu hộ tuần tra qua lại.
Tuy rằng cha mẹ Chúc Đan Dương đều không làm sao chấp nhận được kết quả này, nhưng chung quy con vẫn đã chết, điều này đã trở thành sự thật không thể thay đổi, vì thế cha mẹ Chúc Đan Dương mới tố cáo hồ bơi lên toà án, buộc tội họ giám sát không đến nơi đến chốn.
Nhưng hồ bơi cũng cảm thấy rất oan uổng, bởi vì ở trong tình huống bình thường, bể nước sâu sẽ không mở cửa cho trẻ nhỏ như Chúc Đan Dương, mà ngày xảy ra chuyện khu bể nước sâu cũng ngưng sử dụng, hơn nữa bọn họ còn dựng biển ngưng sử dụng ở lối vào. Nhưng không ngờ Chúc Đan Dương vẫn tự mình đi vào và chết chìm ở trong bể nước sâu.
Nhưng ngày đó mẹ của Chúc Đan Dương chỉ đi mua đồ uống một lát, trở về đã phát hiện con gái bảy tuổi của mình không thấy đâu. Vì vậy chị ấy vội tìm kiếm khắp nơi, nghĩ thầm có thể nào con gái tự mình xuống nước chơi hay không? Kết quả chị ấy tìm trong bể nước cạn cả buổi vẫn không nhìn thấy bóng dáng con gái.
Lúc này mẹ của Chúc Đan Dương ít nhiều đã khá luống cuống, vì thế chị ấy lập tức cầu cứu nhân viên cứu hộ đang tuần tra ở bên cạnh bể, nói không tìm thấy con gái của mình. Nhân viên cứu hộ kia nghe vậy lập tức gọi đồng nghiệp của mình tới cùng nhau tìm, kết quả lại tìm được Chúc Đan Dương và phao bơi màu hồng phấn của cô bé nổi trên mặt nước bên bể nước sâu. Sau đó nhân viên cứu hộ vội vàng xuống nước cứu đứa trẻ lên. Tuy nhiên rất đáng tiếc, mặc dù nhân viên cứu hộ kia đã làm hồi sức tim phổi ba mươi phút cho Chúc Đan Dương, nhưng cũng không thể cứu được mạng cô bé... Cuối cùng, khi nhân viên cứu thương 120 tới nơi, họ thông báo rằng Chúc Đan Dương đã chết đuối.
Cuối cùng toà án phán quyết mỗi bên có một nửa trách nhiệm, hồ bơi tất nhiên có chỗ giám sát không đến nơi đến chốn, nhưng mẹ của Chúc Đan Dương cũng chịu trách nhiệm như vậy... Bởi vì Chúc Đan Dương là một cô bé chỉ mới bảy tuổi, không có năng lực đánh giá những thứ nguy hiểm, mà làm người mẹ giám hộ, nên có trách nhiệm giám sát càng quan trọng hơn, chứ không phải vừa xảy ra sự cố thì đẩy hết trách nhiệm ra bên ngoài. Nói thẳng ra chính là bản thân cô không trông kỹ con, trách ai cũng vô ích! Sau đó hồ bơi bồi thường cho cha mẹ Chúc Đan Dương mười chín vạn tệ, còn hồ bơi Mùa Xuân này cũng tuyên bố ngừng kinh doanh vào mùa thu.
Đây là một cục diện hai bên đều thua, cha mẹ Chúc Đan Dương mất đi con gái quý giá của họ, còn hồ bơi vừa mới khai trương không lâu cũng chỉ có thể ngừng kinh doanh cho xong việc, suy cho cùng không ai thích đến một nơi từng có trẻ em chết đuối để bơi cả.
Ông cụ nghe tôi nói như vậy thì than nhẹ:
Tôi thấy số mạng của hai người các cậu kỳ lạ, cũng không phải vật trong ao, chỉ là tuổi còn trẻ, chưa hiểu thế gian này cái gì là thiện cái gì là ác... Bỏ đi, hôm nay lão phu sẽ kể chuyện xưa để giác ngộ cho các cậu một chút. Nếu các cậu nghe xong câu chuyện này rồi vẫn cảm thấy tôi làm không đúng, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể đầu một trận bằng bản lĩnh của mình.

Tôi thấy đúng hợp với những gì mình muốn đây mà! Hiện giờ Bạch Kiện đã tìm cứu binh, chỉ cần chúng tôi có thể kéo dài tới khi chú Lê đến, vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả!! Vì thế tôi lập tức khách sáo nói:
Xin mời tiền bối kể, hai anh em chúng tôi nhất định sẽ chăm chú lắng nghe.
Sau đó ông cụ không nhanh không chậm kể lại cho chúng tôi một câu chuyện cũ xảy ra vào năm năm trước... Vào thời điểm đó, có một hồ bơi dành cho trẻ em tên là
Mùa Xuân
khai trương. Vì điều kiện và cơ sở vật chất tốt, nên nhiều phụ huynh đều muốn đưa trẻ đi học bơi trong kỳ nghỉ hè.
Tôi nghe vậy âm thầm ngạc nhiên, chịu sự ủy thác đi giết người? Còn một hơi giết năm tính mạng, là kẻ chết tiệt nào6 không coi trọng mạng người đến thế hả? Lúc này lòng tôi không khỏi cả giận:
Không biết tiền bối chịu sự gửi gắm của người5 nào mà muốn giết liên năm tính mạng như vậy?


Một người chết...

Người chết? Tiền bối nói đúng là rất nhẹ nhàng, không phải người ta thường nói một mạng đến một mạng sao, nhưng ngài vì một người chết phải giết liền năm mạng người đền mạng, đạo lý này hình như nói không thuận nhỉ?
Tôi lạnh giọng chất vấn. Nhưng không ngờ ông cụ này đột nhiên hừ lạnh một tiếng:
Đạo lý? Thế gian này thực sự có đạo lý để nói sao?
Tôi trầm giọng nói:
Đương nhiên, công đạo ở tại lòng người, nếu mấy đứa trẻ này phạm sai lầm, hại đến mạng người, đều có pháp luật trừng trị bọn họ, tiền bối kết thúc tánh mạng bọn họ qua loa như thế, có phải có phần quá mức coi thường mạng người hay không?

Ai ngờ một tháng sau, khi mọi người dần dần lãng quên việc này đi, đột nhiên trên mạng lại có người đăng bài nói:
Thật ra sự kiện bé gái chết đuối ở hồ bơi Mùa Xuân cũng không đơn giản!


Bài viết ngấm ngầm nhắc tới chuyện hai người, thực ra lúc ấy có camera quay được toàn bộ quá trình Chúc Đan Dương chết đuối, nhưng cuối cùng ông chủ hồ bơi thà rằng đến tiền, cũng không dám lấy video ra chứng minh bé gái chết không liên quan gì đến hồ bơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.