Chương 1198: Khí lạnh bức người


Chú Lễ thấy tôi như thế thì lắc đầu, nói:
Sao? Chẳng lẽ cháu chế công việc này có độ khó thấp? Không kinh không hiểm nên kiếm tiền8 không vui? Chú thấy cháu gần đây rảnh rỗi đến phát rồ rồi! Chú nói cho cháu biết, không có việc gì thì ít đi làm con thiêu thân đ3i! Chú bây giờ không có tâm tư để giải quyết những rắc rối của cháu đâu...


Tôi thầm phỉ nhổ ở trong lòng, chỉ sợ chú muốn9 giải quyết cũng không giải quyết được! Chỉ ra được vài chiếu vớ vẩn thôi. Thế là tôi tiện tay ném mấy tấm ảnh lên bàn đá và nói: 6
Thứ này bây giờ đang ở đâu ạ?

Nhưng khi cô ta thấy tôi cũng quay đầu lại nhìn, thì lập tức chuyển mắt đi chỗ khác, nhưng trên mặt vẫn còn giữ nụ cười trào phúng. Tôi cảm thấy khó hiểu, sau đó vội vàng quay đầu ngắm lại mình trong cửa kính xe, kiểm tra xem tôi có chỗ nào không ổn không, nếu không thì sao lại bị cô bé kia lườm như thế? Nhưng tôi kiểm tra hết một lượt thì phát hiện, đầu tóc mình không bù xù, khóa quần không mở, mặt cũng không có dấu vết kì quái gì... Không hiểu vừa rồi cái cô bé kia nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường như thế để làm gì?
Lúc này, Đinh Nhất thấy tôi cứ ngắm mình trong gương mãi thì phì cười:
Chẳng phải cậu nói nơi này toàn ông chú bà thím đấy à? Sao bây giờ lại chăm chút vẻ ngoài của mình vậy?

Tôi nghe thể thì nghi ngờ hỏi Đinh Nhất:
Anh xem tôi hôm nay thế nào, có chỗ nào kỳ lạ không?

Đinh Nhất quan sát tôi từ trên xuống dưới rồi nói:
Trừ khí sắc kém một chút, vành mắt đen, thì tất cả đều ổn mà? Sao thế? Cậu cảm giác có chỗ nào không tốt à?


Vẫn còn ở trong khu thắng cảnh núi Thanh Long, sáng mai chúng ta lái xe đi, buổi trưa là 5tới nơi...

Tôi nhăn răng, nói:
Được lắm! Tuy núi Thanh Long là nơi người lớn tuổi thường đến thắp hương bái phật, nhưng dầu gì nó cũng là khu danh lam thắng cảnh! Vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc phải đi đến nghĩa trang...

Vì để có thể tới núi Thanh Long vào đúng buổi trưa, mấy người chúng tôi lên đường từ lúc 6 giờ sáng, tôi vừa lên xe là lăn ra ngủ. Chú Lê thấy thế mới chế nhạo tôi:
Cháu nhìn cháu xem, tuổi còn trẻ mà không bằng lão già như chú đây, bảo dậy sớm để đi mà cứ như muốn lấy mạng cháu vậy...

Tôi nhắm mắt lại thể hiện không muốn quan tâm, nhưng trong lòng lại không nhịn được thầm nghĩ, chú không có chuyện gì làm nên 10 giờ đã đi ngủ, còn ông đây tối qua chiến đấu hăng hái đến hơn 2 giờ mới ngủ, tổng cộng tối mới ngủ được bốn giờ, không buồn ngủ mới là lạ ấy. Đinh Nhất quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó nói với chú Lê:
Để cậu ấy ngủ đi ạ, đêm hôm qua cậu ấy chơi game đến hơn 2 giờ sáng đấy.
Chú Lê nghe xong thì lộ ra vẻ mặt chê trách, lắc đầu than thở:
Được lắm, thằng cháu ỷ mình trẻ tuổi có sức khỏe mà không chú ý giữ gìn gì cả, rồi sau này sẽ đau nhức xương cốt cho xem...
Dọc đường đi tôi vừa nghe chú Lê lải nhải vừa ngủ mà vẫn ngủ ngon lành! Cho đến khi tôi bị Đinh Nhất đánh thức mới phát hiện chúng tôi đã đến núi Thanh Long. Tôi vội vàng ngồi ngay ngắn lại, lau đi nước miếng trên mặt, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì thấy có khá nhiều xe riêng lái qua chúng tôi, đệch, đúng là có nhiều người tới đây chơi thật. Tôi ngoẹo cổ ngủ suốt đường đi làm lúc này có cảm giác cổ vừa mỏi vừa nhức, lúc trước tôi còn hay cười nhạo mấy đứa tuổi còn trẻ mà đã bị bệnh về xương cổ quá vô dụng, không ngờ cũng có một ngày mình y như vậy, xem ra hai năm nay tôi đã hành hạ mình khá thảm...
Chú Lễ bực mình:
Không phải chú nói chứ, nhưng hình như gần đây thằng cháu đổi tính rồi à? Chẳng phải trước kia cháu thích nhất là nhận những việc vừa có thể chơi lại vừa có thể kiếm tiền như thế này sao?
Tôi khẽ hừ giọng:
Dẹp chú đi! Mấy người đến núi Thanh Long không phải các bà thím thì cũng là những chú lớn tuổi, có mấy người trẻ tuổi đi đâu?!

Vớ vẩn, đó là trước kia, nghe nói hai năm nay ở núi này đã khai phá được một số điểm tham quan đẹp, ngày mai sau khi chúng ta làm việc xong thì có thể quẹo vào những nơi kia đi thăm thú một chút, coi như... giải sầu.
Chú Lê thích ý nói.
Thật ra thì tôi không có tâm tư đi ngắm phong cảnh, nhưng thấy lão già này đột nhiên lại có hứng thú vậy, tôi không muốn dội cho chú ấy gáo nước lạnh, ai bảo gần đây trong lòng tôi không thoải mái chứ?
Sau khi xuống xe tôi hoạt động cổ một chút, muốn nhanh chóng thoát khỏi cái cảm giác nhức mỏi này, ai ngờ khi tôi vừa mới xuống xe thì có cảm giác đằng sau lưng có một ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía mình.
Theo bản năng tôi quay lại nhìn, phát hiện phía sau tôi, cách đó không xa có một nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn đang đứng đó nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng... Ánh mắt của cô ta chẳng khác gì gió thổi trong ngày rét đậm!
Tôi thấy anh ta hiểu lầm ý mình thì vội xua tay lia lịa:
Không không, là do vừa rồi tôi phát hiện có một cô gái cứ nhìn mình bằng ánh mắt là lạ...
Đinh Nhất phì cười:
Không phải là cậu muốn tán tỉnh con gái nhà người ta đấy chứ?


Tôi không vui:
Cút, lão nạp không gần nữ sắc được không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.