Chương 1204: Người đàn ông bí ẩn trong buổi tiệc rượu
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1017 chữ
- 2022-02-09 03:55:57
Tôi mừng thầm, trong đầu nghĩ cái con bé chết tiệt này cũng không đến nỗi cao ngạo lạnh lùng như vậy nhỉ, thế là tôi bèn gửi một cái biể8u tượng
Xin chào
cho cô ấy, kết quả, một lúc lâu sau đối phương mới trả lời một câu:
Tôi đang học... không việc gì chớ quấy rầy!
Tôi biết mình lại dùng mặt nóng áp vào mông lạnh của người ta rồi, nhưng không biết vì sao, con bé chết tiệt kia càng lạnh nhạt, 9tôi càng muốn tìm hiểu xem cô ấy là hạng người gì...
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm di động một lúc, rồi đột nhiên bật cười, trong 6đầu nghĩ không quấy rầy thì không quấy rầy, dù sao chúng tôi cũng đã thêm bạn tốt với nhau rồi. Lúc này, Đinh Nhất đang chải lông cho K5im Bảo đột nhiên bị tiếng cười của tôi làm cho hết hồn, anh ta bèn đi sang ngó điện thoại di động trong tay tôi rồi nói:
Sao thế? Cô ấy thêm cậu vào danh sách bạn bè rồi à?
Tôi cười gian:
Dựa vào cô ta mà muốn thoát khỏi ma chưởng của tôi á... không có cửa đâu.
Đinh Nhất bị dáng vẻ thô bỉ của tôi chọc cười:
Đồ bảnh chọe, tôi thấy cô ấy cũng không thích cậu đâu.
Tôi mạnh miệng nói:
Nói bậy! Ông đây không có ý gì với con nhỏ chết tiệt đấy đâu nhé, nếu không tôi chỉ cần vài phút là có thể hạ gục cô ta rồi...
Đinh Nhất khinh thường:
Cậu mới là người bị hạ gục trong vài phút ấy nhỉ? Nhóc con, tôi thấy cậu đang hơi xuân tâm rạo rực đấy!
Tôi nghe anh ta nói thế bèn vội vàng cầm cái gương nhỏ trên bàn nhìn thử, sau đó cau có nói:
Thật à? Không thể nào!? Với cô ta á? Một cô lùn cao có một mét rưỡi! Sao ánh mắt tôi có thể kém như vậy được?
Đinh Nhất cười vài tiếng:
Ai biết được... có lẽ cái này gọi là bắn tim bừa bãi đi!
Cút.
Tôi cười mắng. Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào tôi cũng nhắn cho con bé cao ngạo kia mấy tin nhắn, có lúc cô ấy nhắn lại rất nhanh, có lúc chỉ trả lời
Đang bận
rồi không nhắn với tôi nữa.
Tôi lơ ngơ đi vào, thấy Bạch Kiện và vợ anh ta đang bận rộn ở trong bếp, nhìn thấy chúng tôi tới, anh ta vội rửa tay rồi đi ra.
Anh... Đây, đây là tình huống gì vậy?
Tôi hơi lúng túng.
Bạch Kiện cười kéo tôi đến trước bàn ăn, ngồi xuống và nói:
Còn chẳng phải do anh và vợ đều quá bận công việc đấy à, cho nên tạm thời không tổ chức hôn lễ được, còn tuần trăng mật sau này có cơ hội sẽ bổ sung sau. Hôm nay hai bọn anh đi đăng ký, nên mời các bạn bè thân thiết đến tụ tập.
Tôi đấm nhẹ lên vai Bạch Kiện một cái:
Móa! Sao anh không nói sớm, làm tôi chẳng mang theo bao lì xì, chỉ xách có hai chai rượu đến, thật là xấu hổ chết đi được!
Bạch Kiện lại tỏ vẻ không quan trọng:
Chính vì sợ cậu sẽ mang lì xì đến cho nên mới không nói đấy, không chỉ cậu, mọi người đến đây đều bị anh lừa cả, hôm nay anh chỉ muốn cùng bạn bè tụ tập, không muốn những cái khác, cậu cũng đừng đoán mò! Còn nữa... Một lúc nữa chắc sẽ có một người tới, nhưng người đó đến không phải để chúc mừng anh vừa đi đăng ký.
Theo lý mà nói, cô ấy không phải gu của tôi, không dịu dàng cũng chẳng biết quan tâm, còn làm mặt cao ngạo lạnh lùng, một cô gái nhỏ bé như thể đi bên cạnh tôi có khi người ta còn tưởng là con gái tôi ấy chứ! Nhưng không biết vì sao, từ ngày thấy dáng vẻ lạnh lùng cảm châm bạc của cô ấy, bóng dáng nhỏ bé kia đã khắc sâu trong lòng tôi...
Buổi sáng, Bạch Kiện đột nhiên gọi tôi đến nhà ăn cơm, tôi biết trong khoảng thời gian này anh ta đang bận rộn với vụ án của mấy đứa trẻ Lý Kiến, anh ta kêu tôi tới ăn cơm nhất định là có chuyện muốn nói với tôi, vì thế tôi cũng không nghĩ nhiều, buổi tối hôm đó tôi và Đinh Nhất cùng đến nhà Bạch Kiện.
Kết quả vừa vào cửa, tôi bị một đám người bên trong dọa sợ, tôi cứ tưởng lần này chỉ là bữa cơm thân mật giữa mấy người quen biết chúng tôi, nhưng sau khi vào cửa mới phát hiện có rất nhiều đồng nghiệp của Bạch Kiện đang ở đây, có người tôi biết, có người không.
Tôi hơi ngạc nhiên:
Thế là thế nào? Hôm nay đến nhà anh không phải để chúc mừng anh đi đăng ký thì đến làm cái rắm gì!
Sắc mặt Bạch Kiện hơi u ám, anh ta nói:
Người đó tới gặp cậu...
Tôi nghe mà lòng chùng xuống, đại khái tôi cũng biết người đến là ai rồi! Có thể để Bạch Kiện lừa tôi tới đây, còn muốn gặp mặt riêng với tôi thì e là chỉ có lãnh đạo của Bạch Kiện thôi. Bạch Kiện thấy sắc mặt tôi không tốt bèn nói với vẻ bất đắc dĩ:
Nếu cậu không muốn gặp ông ấy thì một lát nữa cứ tìm lý do gì đó về trước, anh cũng không muốn làm cậu khó xử.
Tôi cố nở nụ cười cứng ngắc:
Không đến mức ấy, cũng không phải tôi chưa từng gặp ông ta lần nào... Nói thế nào thì ông ta cũng là lãnh đạo cũ của anh, tôi biết anh khó xử, gặp thì gặp, không sao cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.