Chương 1214: Hiện trường vụ án


Nghe những lời tôi nói, Âu Dương Lệ Quyên đột nhiên hét lên:
Tôi biết mình đã sai! Nhưng đã quá muộn rồi! Trên người tôi không còn đồng nào, không8 nơi nương tựa, tôi cũng nghĩ muốn bắt đầu cuộc sống mới, nhưng tất cả đã quá trễ! Tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, tôi không biết phải bắt đầu lại t3ừ chỗ nào... Tôi hận! Hận ông trời vì sao lại không công bằng? Chẳng lẽ giết người phóng hỏa thì được đeo thắt lưng vàng, còn làm phúc giúp người 9lại chết không toàn thây? A? Đây là nghĩa lý gì?


Chú Lê thấy Âu Dương Lệ Quyên càng nói càng kích động, bèn cắt ngang:
Chỉ cần người còn6 sống, tất cả tiếc nuối đều có thể đền bù... Chỉ khi nào người đã chết, bất kỳ hi vọng gì đều biến mất. Cô đừng quên, bất kể trước đó cô yêu mù qu5áng, hay là sau này cô hận mù quáng, thì đến cùng vẫn là do cô chọn! Thừa dịp vẫn chưa tạo thành sai lầm lớn, thu tay lại đi!



Không bao giờ! Các người nói rất đúng, có lẽ tất cả đều do tối tự chọn, nhưng không có nghĩa là người đàn ông kia có quyền xem mọi chuyện như bùn đất! Tôi nhất định phải cho bọn chúng biết, phản bội tôi, chán ghét mà vứt bỏ tôi... sẽ có kết cục thể nào!
Âu Dương Lệ Quyên đột nhiên biểu lộ dữ tợn vặn vẹo, trước tiên cô ta dùng ánh mắt hận thù nhìn thoáng qua mấy người Lý Như đang che mắt, sau đó hình bóng lóe lên rồi biến mất.

Xem ra oán khí của Âu Dương Lệ Quyên thật sự quá nặng, không phải chúng tôi nói mấy câu là có thể hóa giải được... Lúc này tôi xoay người lại nhìn mấy người Lý Như, thấy mấy cô ấy bị dọa mặt đen như màu đất, xem ra vừa rồi các cô ấy đều nghe được những lời Âu Dương Lệ Quyên nói, thế nhưng ông giám đốc cũng có mặt ở đây lại kinh ngạc nhìn chúng tôi, giống như ngoài những gì chúng tôi nói thì chẳng nghe được gì khác. Tôi không hiểu hỏi chú Lê:
Vì sao ông giám đốc không nghe được ạ?
Chú Lễ híp mắt nhìn ông giám đốc và nói:
Không có gì lạ cả, toàn thân người này là khí Thuần Dương, làm sao có thể nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu? Mấy cô gái này lại khác, nếu không cũng không bị đi theo đơn giản như thế.
Tôi gật đầu:
Vậy bây giờ nên làm gì ạ? Mấy người Lý Như có xảy ra chuyện gì nữa hay không?
Chú Lê lấy từ trong túi xách ra mấy tờ bùa bằng giấy vàng đã được xếp gọn đưa cho tôi và nói:
Cháu đưa mấy cái bùa này cho các cô ấy, mỗi người một tờ, đeo trên người trong bảy ngày, nhớ là không thể dính nước... Chỉ cần bọn họ qua được bảy ngày này thì sẽ không bị tà ma quần thân nữa. Đương nhiên, nếu như trong đó có ai tự mình đen đủi gặp chuyện ngoài ý muốn, vậy chú cũng chẳng có cách nào.


Tôi lẩm bẩm:
Cũng chẳng biết có tác dụng hay không...


Ấy thế mà chú Lê lại nghe thấy, chú đập vào gáy tôi:
Thầm thì linh tinh cái gì đấy, mau tranh thủ thời gian làm việc đi, xong việc sớm còn về nhà sớm!
Tôi đi đến tháo tấm vải đỏ trên mắt mấy cô gái xuống, nhẹ giọng trấn an vài câu, sau đó phân phát bùa của chú Lê cho bọn họ. Nhưng không biết có phải do bọn họ bị dọa sợ quá hay không, mà nhất định đòi lấy số điện thoại của tôi, nói nếu có chuyện gì có thể gọi cho tôi được không?

Ngay khi tôi đang mừng thầm muốn đưa số điện thoại cho các cô ấy thì bóng dáng của Ngô An Ni đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi... Khuôn mặt bé nhỏ của cô ấy hơi nhíu lại, ánh mắt tràn đầy tức giận. Mẹ! Làm sao đúng thời điểm này lại nghĩ đến Ngô An Ni chứ? Cô ấy cũng đâu phải là gì của tôi? Thật là kỳ quái!

Mặc dù nghĩ như thế, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn nhẹ nhàng từ chối cho số điện thoại và bảo nếu mấy cô gái thấy có chỗ nào không ổn, có thể bảo giám đốc liên hệ với chú Lê.

Thật ra tối hôm đó, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ thất vọng trên khuôn mặt của cô gái xinh đẹp Lý Như, tôi cũng không phải người ngu, cô ấy nói gần nói xa để lộ ra ý tứ tôi rất hiểu, nhưng trong lòng tôi lại luôn có một thanh âm cảnh cáo:
Đừng gây hại cho con gái nhà người ta... Đừng gây hại cho con gái nhà người ta...
Trên đường về tôi còn đang suy nghĩ chuyện của Âu Dương Lệ Quyên, tôi quay đầu hỏi chú Lê:
Chú nói Hứa Cường cùng người phụ nữ kia thật sự không qua nổi đêm nay hả?
Chú Lê nghe xong than nhẹ một tiếng:
Rất khó... Mình gieo xuống nhân, cũng chẳng trách được người khác, trước mắt chú và cháu đều không có năng lực cứu bọn họ, cho nên phải xem ý trời.
Tôi thầm nghĩ, trên đời này lấy đâu ra ý trời! Tôi không tin lúc này ông trời sẽ ban cho hai người Hứa Cường một
ý trời
tốt đẹp... Quả nhiên, chiều ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Bạch Kiện, nói rằng bọn họ nhận được một vụ án giết người, hai người chết tại hiện trường rất giống với kiểu chết của mấy đứa trẻ Lý Kiến, cho nên anh ta muốn chúng tôi qua xem thi thể một chút. Không cần hỏi tôi cũng biết hai người chết là ai, tôi lập tức cùng Đinh Nhất chạy tới hiện trường. Mặc dù trước khi đi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự đến hiện trường, tôi vẫn bị chấn động bởi cái chết của Hứa Cường và Dương Bối Bối...

Đây là lần đầu tiên tôi bị Bạch Kiện gọi vào hiện trường phát hiện án, khi chúng tôi đến nơi, Viên Mục Dã đã chờ ở bên ngoài từ sớm. Đó là một tòa biệt thự hai tầng, bên ngoài đều bị cách ly. Người chết không ngoài dự đoán của tôi, một người chính là chủ biệt thự Hứa Cường, một người khác là vợ bây giờ của hắn, Dương Bối Bối.

Nói tới Hứa Cường quả thật là số một trong số những đàn ông cặn bã, hắn lấy tốc độ sét đánh cưới tình nhân, chẳng trách chúng tôi không thể trấn an oán khí của Âu Dương Lệ Quyên. Nghe Viên Mục Dã nói, người báo án chính là người giúp việc trong nhà Hứa Cường, sáng nào bà ấy cũng đến dọn vệ sinh, cho nên sáng hôm nay giống như mọi ngày, bà ấy dùng chìa khóa của mình mở cửa xong bắt đầu quét dọn. Lúc đầu bà giúp việc còn tưởng trong nhà không có người, bởi vì thường thì vào thời gian này Hứa Cường và Dương Bối Bối đều không có nhà. Vậy mà khi đi vào phòng ngủ ở tầng hai, bà ấy thấy hơi kỳ lạ.

Đầu tiên bà ấy thấy cửa phòng ngủ mở hé, mà trên mặt đất trong phòng lại rất bừa bộn, giống như vừa có bão thổi qua vậy. Phản ứng đầu tiên của người giúp việc là trong nhà có trộm, nhưng khi đi vào trong xem xét thì phát hiện trên mặt đất toàn là ảnh cưới bị đập nát.

Bình thường kẻ trộm khi vào nhà chắc chắn phải ưu tiên tìm đồ, làm sao có thể đập phá tất cả ảnh cưới? Bà giúp việc liền nghĩ hay là hai vợ chồng này cãi nhau? Cho nên nhất thời tức giận đập phá những tấm hình này? Mặc kệ bởi vì lý do gì mà ném bỏ những tấm ảnh cưới, người giúp việc biết mình phải đi thu dọn, thế là bà ta đẩy cửa bước vào, định dọn dẹp sạch sẽ căn phòng. Nhưng khi người giúp việc dọn dẹp xong phòng ngủ, muốn vào phòng vệ sinh để thu dọn, thì bỗng nhiên nhìn thấy sau tấm màn ở phòng vệ sinh có bóng một người, nhìn hình dáng đúng là Hứa Cường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.