Chương 1234: Lời nguyền độc ác nhất


Cũng không biết đó là bùa chú gì mà bá đạo vậy, sau khi hai tên âm sai thấy người đàn ông ném lá bùa ra, thì mặt hơi kiêng kị, ch8úng ném âm hồn trong tay ra rồi xoay người bỏ chạy.

Người đàn ông cố nén cảm giác muốn nôn ra máu, vội vàng lấy trong ng3ực ra một bình sứ nhỏ màu trắng, sau đó đọc một đoạn dẫn hồn quyết, muốn thu âm hồn của cô bé vào trong bình... Chú Lệ sầm mặt, 9nói:
Chính ông ta cũng không sống nổi, cổ lưu lại âm hồn của cô bé đó có lợi ích gì chứ?
Tôi nhỏ giọng nói:
Không thể nào, ch6áu thấy dù ông ta bị thương nặng, nhưng cũng không đến nỗi phải chết ngay tại chỗ chứ?

Cháu thì biết gì? Hiện giờ ông ta chưa 5rút châm phong bế kinh mạch ra, chính vì muốn cố chống đỡ, một khi rút ra là chắc chắn phải chết.
Lúc này người đàn ông đột nhiên xoay người nhìn về phía tôi, tựa như đang suy nghĩ gì đó, qua một lúc lâu sau mới thấy ông ta cầm bình sứ, chật vật đi về phía tôi...

Tôi sợ ông ta sẽ làm gì khác, bèn kéo chú Lê lùi về sau mấy bước, nhưng chú Lê khoát tay, nói:
Không cần đâu, bây giờ không cần thiết nữa rồi.

Người đàn ông tới bên cạnh chúng tôi, hơi thở bất ổn, ông ta nói:
Hai vị... Tôi là Chương Khánh Dư, mới vừa rồi thực sự là tình thế cấp bách, đã đắc tội rồi, không biết tên họ hai vị là gì?

Tôi cũng không lên tiếng, không phải tôi sợ ông ta biết tên họ chúng tôi, nhưng thực sự tôi không muốn để chương Khánh Dư này biết tên mình. Những chú Lê lại chủ động giới thiệu:
Tại hạ Lê Chân Hải, cậu ấy là Trương Tiến Báo, chúng tôi cũng là nhất thời nóng lòng do muốn cứu người, hi vọng anh không phiền lòng.
Chương Khánh Dư cười khổ, sau đó đem bình sứ trong tay áo giao cho chú Lê:
Tôi không xong rồi... Chẳng qua là không biết Lê đại sự có thể giúp tôi mang hồn phách của con gái đi hay không. Nó đã mượn dương thọ của người khác một lần, nếu lần này bị âm sai bắt đi, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị đọa thành súc sinh. Mọi chuyện đều là tôi sai, đương nhiên sẽ do tôi gánh vác tất cả quả báo. Tiểu Bắc không biết gì cả, không đáng bị trừng phạt như vậy.

Chú Lê nghe vậy, mặt đầy khổ sở nói:
Anh Chương để cao tối quá rồi, Lê tôi không có bản lĩnh cao đến mức có thể giúp con gái anh sống lại được!
Chương Khánh Dư nghe xong khẽ cười và nói:
Ngài đúng là không có bản lĩnh đó, nhưng...
Nói tới đây, ông ta đột nhiên chỉ vào tôi:
Cậu ta có thể!
Lúc này, ánh mắt Chương Khánh Dư đột nhiên biến đổi, trở nên oán độc nhìn tôi... Tôi nhất thời không hiểu gì, liền vội vàng nói:
Tôi? Tôi lại càng không có bản lĩnh này! Ông... Ông tìm nhầm người rồi!
Chương Khánh Dư nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi đột nhiên đưa tay rút cây châm ở đại huyệt của ông ta ra, sau đó mỉm cười quái dị, nói với tôi:
Trương Tiến Bảo, nếu cậu không thể đưa âm hồn của con gái tôi về lại cơ thể để nó sống lại, vậy tôi sẽ nguyền rủa cậu cả đời bơ vơ... không người thân, bạn bè... Nếm hết nỗi khổ nhân gian, vĩnh viễn vĩnh viễn không, đạt được, mong, muốn.


Chết? Vậy những lời ông ta vừa nói là ý gì?
Lòng tôi đột nhiên dâng lên một loại khủng hoảng không tên.
Chú Lê lúc này mới nặng nề thở dài:
Cháu hoảng cái gì! Lúc trước chẳng phải cháu nói dù sao cũng nhiều rận rồi, không cần buồn đấy à? Sao bây giờ lại hoảng sợ?

Tôi giận dữ bất bình nói:
Nhưng ông ta vừa mới nói những lời như vậy là lời gì chứ! Muốn cháu nếm trải tám loại đau khổ của nhân gian à? Thế cũng quá độc ác rồi đấy.
Chú Lê bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, sau đó giơ tay cầm cái bình sứ lên nói với tôi:
Đi, trước tiên chúng ta thừa dịp cơ thể con gái Chương Khánh Dư còn chút hơi thở, đem hồn phách của cô bé về trong cơ thể đã rồi nói sau...

A? Còn có thể làm vậy ư? Nhưng nếu hai âm sai vừa nãy trở lại thì làm thế nào? Chẳng phải sẽ vẫn cầu hồn phách của cô bé mang đi à?
Tôi không thể giải thích được nên hỏi lại.
Theo miệng ông ta đóng lại mở ra, tôi bỗng cảm thấy trong lòng lạnh thấu xương, ông ta đang nguyền rủa tôi sao? Mặc dù tôi không tin loại chuyện nguyền rủa này, nhưng vừa rồi tại sao tôi lại cảm thấy loại rùng mình từ trong xương cốt vậy nhỉ?
Chú Lê dường như phát hiện có điều không đúng, vừa định tiến lại ngăn cản, thì lại thấy Chương Khánh Dư khạc ra một ngụm máu cuối cùng, rồi người cứng đờ, ngã ra đất.
Tôi mờ mịt quay đầu hỏi chú Lê:
Chuyện gì thế này? Ông ta... Ông ta chết rồi? Tại sao vừa rồi ông ta lại nguyền rủa cháu?
Chú Lê nghe vậy vội vàng kiểm tra hơi thở của Chương Khánh Dư, sau đó lắc đầu nói:
Tắt thở rồi.

Chú Lê lắc đầu:
Không đâu, bởi vì...
Nói tới đây, đột nhiên chú ấy nhìn ra sau lưng tối và nói:
Lần sau âm sai đến sẽ tự khắc mang đi âm hồn khác.
Tôi nghe xong lập tức quay đầu nhìn thì thấy Chương Khánh Dư vừa mới tắt thở lúc này đang bất ngờ đứng sau lưng tôi, nhưng sắc mặt ông ta đã không còn vẻ hồng hào của người sống. Tôi hoảng sợ nuốt nước bọt, sau đó thấp thỏm nói với Chương Khánh Dư:
Tôi thật sự không có bản lĩnh giúp con gái ông sống lại đâu, ông cần gì làm khó người khác thể chứ?
Mặt Chương Khánh Dư không biểu cảm, ông ta nói:
Người ta đều phải tự gánh quả báo do mình gây ra, nếu cậu đã nhúng tay vào chuyện này, thì cậu cũng phải lãnh hậu quả của chuyện này thôi... Không phải sao?
Câu nói của Chương Khánh Dư trực tiếp đâm vào tim tôi, đúng là như vậy... Trước tiên cho dù chuyện này đúng hay sai thì cũng không phải là chuyện của chúng tôi, nếu đã xía vào thì phải biết sẽ có hậu quả thế nào. Chú Lê vỗ vỗ bả vai tôi:
Nhanh lên đi, đừng chậm trễ thời gian nữa.


Chúng tôi nhanh chóng đến cửa ICU, có lẽ do cấm chế mà Chương Khánh Dư hạ trước đó còn hữu hiệu, cho nên chúng tôi đi vào không bị ai ngăn cản...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.