Chương 1244: Điện thoại của bạn trai


Hôm nay chú Lê nấu ăn ở nhà, từ sáng sớm chú đã điện cho Đinh Nhất bảo chúng tôi trưa nay đến, tôi vốn định gọi An Ni đi cù8ng, nhưng xem ra bây giờ cô ấy không có lộc ăn rồi. H

Ai ngờ khi tôi vừa mới bước chân vào nhà, chú ấy đã cười xấu3 xa nói với tôi:
Ơ! Không phải bảo đi hẹn hò à? Sao lại về sớm như vậy? Sườn cừu chỉ vừa mới ninh thôi!

Chú Lệ đặt chén rượu xuống, nói:
Nói linh tinh gì đấy! Lưu Ninh Huy có cô bạn gái, tình cảm giữa hai người rất tốt, nghe nói họ chuẩn bị kết hôn, bây giờ hai bên gia đình cũng không dám nói cho cô gái kia biết, định giấu được lúc nào hay lúc đó... Nhưng không ngờ cô bạn gái kia đã hơn bốn mươi ngày không gặp bạn trai cũng không nóng lòng, người nhà hỏi ra mới biết, hóa ra ngày nào cô ấy cũng đều nói chuyện điện thoại với Lưu Ninh Huy!
Tôi cảm thấy kỳ quái nên hỏi:
Hả? Không phải nói là đã mất liên lạc rồi à? Tại sao lại có thể gọi điện thoại cho bạn gái được?

Chú Lê cũng làm vẻ mặt nghi ngờ:
Còn không phải à! Đừng nói là người nhà cô gái kia không tin, ngay cả người nhà Lưu Ninh Huy cũng không tin! Nhưng đúng là cô ấy thường xuyên nấu cháo điện thoại... Sau đó có một hôm, mẹ cô ấy thừa dịp cô ấy đi tắm mới lén tra điện thoại của cô ấy, thì phát hiện ngoài cuộc gọi của bên giao hàng gọi tới, thì trong máy cô ấy không hề có số khác gọi tới, hoặc gọi đi.

Cho nên chuyện anh ta mất tích ở bên ngoài đã gây ra sự náo động lớn trong giới phượt thủ, tất cả mọi người đều cảm thấy tin tức này quá bất ngờ, chẳng ai nghĩ rằng anh Huy có thể xảy ra chuyện được? Vì thế mọi người rối rít chia sẻ thông tin tìm người trên Weibo và nhóm Wechat, hi vọng có thể gặp được người từng thấy anh Huy hay một ai đó có thể cung cấp ít manh mối có giá trị.
Nhưng từ khi anh Huy mất tích đến nay đã hơn bốn mươi ngày, nhưng không có một chút tin tức nào liên quan đến việc anh ta mất tích được phản hồi lại... Thậm chí mấy người bạn thân của anh ta còn định đi theo con đường mà lúc trước anh ta đã vạch ra để tìm một lượt, nhưng cũng không thấy bóng dáng anh ta đâu. Xem tới đây, tôi nghi ngờ hỏi chú Lê:
Loại phượt thủ kinh nghiệm phong phú như anh ta tại sao lại không có thiết bị định vị GPS ở trên người?
Chú Lê liền nói với tôi:
Người nhà của cậu ta nói, mỗi lần cậu ta ra ngoài đi phượt đều mang theo đồng hồ định vị, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng biểu hiện vị trí cuối cùng của Lưu Ninh Huy lại là ở thung lũng vùng núi đỏ phía tây bắc.
Tôi nghe vậy thì giật mình, nói:
Vị trí đó cách thành phố phải đến trăm cây số ấy chứ?
Chú Lê gật đầu:
Cũng gần như vậy, hơn nữa ở đó hơn một tháng trước có xảy ra lũ lụt, làm cho đất đá bị trôi dẫn đến sạt lở núi, may mà khu vực đó không có người ở, cho nên cũng không có thương vong.

Tôi nghe9 vậy liền quay ra nhìn Đinh Nhất hằm hằm, khẳng định là tên này đem chuyện tôi đi thăm An Ni nói cho chú Lề biết, thật khô6ng ngờ Đinh Nhất mà cũng nhiều chuyện như vậy! Đinh Nhất thấy tôi nhìn về phía anh ta thì làm vẻ mặt đầy vô tội:
Buổi sán5g lúc sư phụ gọi điện bảo chúng ta đến ăn cơm, tôi nói với sự phụ là cậu còn phải đi hẹn hò với Ngô An Ni, sao nào? Vậy phải giữ bí mật à?

Tôi nghe thấy cũng phải, đây cũng chẳng phải là loại chuyện mờ ám gi, đương nhiên là không cần giữ bí mật! Nhưng tôi bây giờ không hẹn được người đến, chú Lê lại còn cười trên nỗi đau khổ của người khác, đúng là làm tôi phát bực mình.
Lúc ăn cơm, chú Lê thấy tâm trạng tối hơi trầm thì cười rồi cầm một tập tài liệu để lên bàn và nói:
Nếu cháu bị người ta phớt lờ, vậy thì tốt nhất nên đi kiếm tiền đi, đây là mối làm ăn mới, cháu có nhận không? Sáng nay người ta vừa tìm tới đây, chú thấy cũng không khó lắm, mà mức thù lao đối phương ra cũng không thấp đâu!
Tôi thở dài:
Cháu ấy à! Đúng là không có số hưởng phúc, xem ra chỉ thích hợp kiếm tiền nhất thôi!
Sau đó tôi mở tập tài liệu ra xem, đúng như chú Lê nói, vụ này không khó lắm, chỉ phải đi tìm một phượt thủ đã mất tích hơn bốn mươi ngày. Nếu đã mất liên lạc nhiều ngày như vậy, lại còn ở một mình ở ngoài thiên nhiên hoang dã, thường thì tỉ lệ còn sống rất thấp... Cho nên nói là tìm người, nhưng trên thực tế trong lòng người ủy thác đều hiểu là phải đi tìm xác.
Tôi nhìn qua tài liệu được cung cấp, người mất tích tên là Lưu Ninh Huy, thường được gọi là anh Huy, là một người thích đi phượt dã ngoại. Anh ta có nhiều năm kinh nghiệm đi phượt, thường xuyên đi khám phá một mình ở những điểm mới, sau đó lại mang mấy người bạn thân đi cùng.
Tôi nghe vậy thì ném tập tài liệu qua một bên, sau đó gắp một miếng thịt cừu, vừa ăn vừa nói:
Vậy thì đúng rồi, chắc chắn là Lưu Ninh Huy gặp phải lũ lụt bất ngờ nên bị tai nạn rồi.
Chú Lê uống một hớp rượu, nói:
Thật ra muốn tìm cậu Lưu Ninh Huy này cũng không khó, nhưng bây giờ trong đó lại nảy ra chút phiền toái ngoài ý muốn...

Tối với phun miếng xương trong miệng ra và bảo:
Cái gì ngoài ý muốn cơ? Có người muốn cướp công việc này với chúng ta à?


Liệu có phải cô gái đã biết chuyện xảy ra với người yêu, nên tâm lý xảy ra vấn đề không?
Tôi hỏi.

Nhưng chú Lê lại lắc đầu:
Hẳn là không, hai bên gia đình đều giấu rất kỹ, ngược lại, chú lại nghiêng về phía là do chính Lưu Ninh Huy gọi về hơn.



Ma gọi về à? Không thể nào, nếu vậy sao anh ta không trực tiếp nói cho bạn gái biết mình đang ở đâu? Hơn nữa, loại chuyện này sao có thể giấu giếm được! Trước đó chẳng phải ở lên mạng phát tin tức tìm người công khai đấy à, cô gái này không thế nào không lên mạng được chứ?!
Tôi thấy thật khó tin.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.