Chương 1271: Xuống núi xin giúp đỡ
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1586 chữ
- 2022-02-09 03:57:17
Tôi nghe thằng nhãi Kim Thiệu Phong sắp xếp không đến nỗi nào nên cũng không nói gì nữa, nhưng ngay khi mấy người họ chuẩn bị xuống núi, tôi lại độ8t nhiên nhớ đến một chuyện, thế là tôi bèn gọi Tống Viễn và nói:
Sau khi cậu trở lại khách sạn, hãy đến gặp lễ tân và gọi điện cho phòng 5012 gặp3 một người khách tên là Đinh Nhất, rồi kể lại cặn kẽ tình huống của chúng ta cho anh ta biết, nhớ chưa?
Tống Viễn gật đầu:
Yên tâm đi anh Trương9, em nhất định sẽ làm được!
Nhìn bọn Tống Viễn dần biến mất trong tầm mắt, tôi quay đầu, trầm giọng nói với Kim Thiệu Phong: Lát nữa cậu tuyệt đố6i đừng hối hận vì đã ở lại đây đấy, bây giờ không phải là thời điểm để làm anh hùng đâu...
Kim Thiệu Phong im lặng nhìn tôi, sau đó cậu t5a đứng dậy quay trở về lều vải của mình, tôi còn tưởng thằng nhãi này lười nói chuyện với tôi, ngờ đâu lại thấy cậu ta xách một cái hòm thuốc đi ra. Kim Thiệu Phong không vui nói:
Quần anh đầy máu kìa, người không biết lại tưởng anh có kinh nguyệt đấy?
Trong lòng tôi có tâm sự nên không có tâm trạng đấu khẩu với cậu ta, tôi cứ trừng mắt nhìn cậu ta chằm chằm. Nhưng coi như thằng nhóc này còn có lương tâm, có nhiều người như vậy nhưng chỉ có cậu ta còn nhớ tới vết thương trên chân tôi, xem ra ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ta cũng hơi có định kiến.
Cởi quần ra!
Kim Thiệu Phong nói một câu không đầu không đuôi. Cái mặt già của tôi đỏ lên, tôi nói:
Có mà cởi quần cậu ra ấy!
Ai ngờ Kim Thiều Phong lại trưng ra bộ mặt buồn cười và nói:
Anh không cởi quần thì sao tôi làm sạch vết thương cho anh được!
Tôi nghe xong mà vẫn không nhúc nhích nhìn cậu ta, không hề có ý muốn cởi quần...
Cậu ta thấy tôi vẫn ngồi im, thì sốt ruột, nói:
Tôi học ngành pháp y chuyên nghiệp, nhưng pháp y cũng là bác sĩ đó! Mấy chuyện rửa vết thương, khâu vết thương chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Lúc này tôi mới nhẹ nhàng vén ống quần lên:
Bắp chân tôi có vài chỗ bị thương, còn máu trên đầu gối này không phải là của tôi.
Kim Thiệu Phong hơi ngạc nhiên, sau đó giật mình, nói:
Không phải máu của anh? Vậy là của ai? Tôi không thấy vết thương nào trên người Hạ Tử Hàm cả!
Lúc này tôi mới thở dài:
Tôi nói nhưng cậu đừng sợ nhé... Trong cái hồ đó có rất nhiều xương người chết, còn có một con không biết có phải là mèo hoang hay không. Bên trong quá tối, thứ kia chỉ nhảy thoáng qua một cái, tôi không nhìn thấy rõ lắm, cảm giác như là mèo rừng hoang. Máu trên đùi tôi đều là của con vật kia, tôi phải chém đứt một bên tại của nó mới thoát thân được.
Không ngờ Kim Thiệu Phong nghe tôi nói vậy lại tỏ ra không tin:
Có phải anh lại bắt đầu kể chuyện ma cho tôi nghe không đấy!
. Nghe cậu ta nói mà tôi thấy mình như đang đàn gảy tai trâu, trước đó tôi kể một số chuyện ma giả mà cậu ta đã sợ suýt tè ra quần rồi, thế mà bây giờ nói thật với cậu ta, cậu ta lại không tin, tôi hoài nghi với chỉ số thông minh của thằng nhóc này có thể làm pháp y được à?
Lúc này, Kim Thiệu Phong đã bắt đầu giúp tôi rửa vết thương, hai bên bắp chân tôi có mấy vết thương không nóng không sâu, nhìn thì thấy đây chính là những vết thương do bị
con mèo hoa
kia cào bằng móng vuốt. Tay nghề của thằng nhóc này cũng khá chuyên nghiệp, cậu ta vừa rửa vết thương cho tôi vừa càu nhàu:
Anh phải cảm ơn tôi mới đúng, nếu không nhờ trước lúc xuất phát, tôi kiên trì muốn đeo theo hòm thuốc này, thì bây giờ anh thảm rồi! Mấy vết thương sâu này mà phải đợi đến khi xuống núi mới xử lý, thế nào cũng sẽ bị nhiễm trùng... Ồ, không phải chứ, mấy vết thương này trông rất giống như bị mèo cào vậy.
Tôi tức giận:
Cái gì mà trông giống như! Rõ ràng chính là thế đấy, nếu không cậu bảo xem tại sao tôi lại bị thương chứ? Đâu thể do tôi cứu Hạ Tử Hàm rồi bị cô ấy cào được đúng không?
Không ngờ Kim Thiệu Phong nghe xong lại nghiêm túc, nói:
Cũng không phải là không có khả năng này... Mọi việc đều phải có chứng cứ, theo trong ngành pháp y mà tôi học..
Phải phải phải! Cậu đừng nói với tôi những thứ vô dụng này làm gì, khi tôi đang nói chuyện về bằng chứng cùng người khác thì cậu còn chưa trưởng thành đâu! Tôi nói cho cậu biết, cậu ở lại đây không an toàn, bây giờ cậu đuổi theo bọn Tống Viễn vẫn còn kịp đấy.
Tôi không nhịn được phải xen vào lời cậu ta. Kim Thiệu Phong tỏ ra kiên quyết:
Không, trước khi biết An Ni có an toàn hay không, tôi không thể xuống núi được.
Tôi bất đắc dĩ nhìn cậu ta một cái, không ngờ thằng nhóc này lại si tình như vậy! Nhưng tôi biết, cho dù cậu ta có si tình nữa cũng vô ích, vì với tính tình của An Ni thì không thể nào thích loại
học sinh gương mẫu
như cậu ta được.
Kim Thiệu Phong thấy tôi không lên tiếng, bèn tiếp tục nói:
Tôi biết anh không tầm thường, cũng có chút bản lĩnh hơn người, nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần một ngày An Ni không lập gia đình thì tôi vẫn còn cơ hội, cuối cùng hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu?
Tôi bật cười, gật đầu nói với cậu ta:
Được lắm thằng nhóc, vậy cậu hãy cố gắng lên! Dù sao cậu còn trẻ, có gặp ít thất bại trong tình cảm cũng không vấn đề gì... A...
Tôi còn chưa nói hết câu đã cảm thấy vết thương trên bắp chân đau thốn, tôi khó chịu:
Cậu không thể nhẹ nhàng hơn chút được à?
Kim Thiệu Phong làm vẻ mặt vô tội:
Nếu những vết thương này đúng là do động vật hoang cào xước thì phải được khử trùng hoàn toàn, anh biết trên móng vuốt bọn chúng có những vi khuẩn gì đâu? Kiên nhẫn một chút đi, tôi đây đang vì sức khỏe của anh đấy.
Vì trên bắp chân tôi chỉ có mấy vết thương nhỏ, nên Kim Thiệu Phong cũng không dùng bằng gạc băng bó cho tôi, mà chỉ dán mấy miếng băng cá nhân đơn giản.
Ngày mai, sau khi trở lại khách sạn, nhớ đổi bằng một lần nữa, tuyệt đối đừng để bị dính nước! Nếu không bị nhiễm trùng thì đừng trách tay nghề của tôi không giỏi.
Kim Thiều Phong nói với vẻ ấm ức. Tôi nhìn mấy miếng vá
trên bắp chân mình và nói đùa với Kim Thiệu Phong:
Cậu nên thừa dịp lúc chưa chính thức vào nghề, mà nên quý trọng cơ hội được chữa trị cho người sống đi...
Kim Thiệu Phong nghe vậy thì hừ một tiếng, nói:
Anh thì biết cái gì? Biết chữa bệnh cho người sống với biết người chết đã chết như thế nào... đều quan trọng như nhau có được không hả?!
Tôi thanh minh trước, tôi không hề coi thường các bác sĩ pháp y, là chính cậu nghĩ sai! Nhưng tôi cũng rất tò mò, loại học sinh gương mẫu như cậu, làm sao người nhà lại đồng ý cho cậu đi theo con đường pháp y?
Tôi không hiểu được nên hỏi vậy.
Kim Thiệu Phong im lặng một lát, sau đó mới chậm rãi nói:
Đó là bởi vì chú tôi, khi tôi còn bé, tôi có một người chú vô cùng yêu thương tôi, nhưng năm tôi mười hai tuổi thì chú ấy đột ngột qua đời. Lúc ấy, cảnh sát phá án nhận định sơ bộ là chú ấy băng qua đường rồi bị xe đụng chết, lúc đó tôi cũng đến hiện trường nhìn, đúng thật là có một chiếc xe chở hàng đã chèn qua người chú ấy. Nhưng sau đó, có một bác sĩ pháp y vô cùng có kinh nghiệm lại kiên trì yêu cầu được khám nghiệm tử thi cho chú tôi, bởi vì anh ta nghi ngờ chủ tôi không phải chết vì tai nạn xe cộ. Ban đầu ông bà nội tôi không đồng ý, bởi vì trong suy nghĩ của những người già như bọn họ, nếu người đã mất thì dù sao cũng phải để chú ấy được toàn thây! Nhưng sau đó, người bác sĩ pháp y kia vẫn một mực kiên trì ý kiến của mình, nên cuối cùng cha tôi cũng ký vào biên bản đồng ý khám nghiệm tử thi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.