Chương 1277: Lãng mạn trong lều
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1128 chữ
- 2022-02-09 03:57:33
Điều mà An Ni nói dĩ nhiên tôi biết, nhưng bây giờ tôi cũng không chắc có nên trở lại trại hay không, dù gì bọn An Ni cũ8ng bị tập kích ở đó, sau khi chúng tôi trở về, có thể có những chuyện khác đang chờ chúng tôi hay không đây?
Ng3ay lúc tôi đang do dự, Kim Thiệu Phong lại thúc giục tôi:
Vẫn nên trở về trại đi, anh xem mấy nữ sinh này đã một đêm k9hông ngủ, bây giờ đi về thứ nhất có thể xử lý vết thương của anh, thứ hai để cho mọi người trở về lều vải ngủ một lúc, 6dù sao so với đợi ở chỗ này vẫn tốt hơn mấy trăm lần.
Nhưng An Ni nghe vậy sắc mặt lại trầm xuống:
Làm sao? Bây giờ cũng không nghe lời em nữa hả? Trước tiên không nói đến quan hệ giữa hai chúng ta, chỉ nói đến việc bây giờ anh là bệnh nhân của em thì nhất định phải nghe lời em, đi! Cùng em trở về lều!
Tôi nhìn sắc mặt An Ni giống như đang nổi giận thì không biết nên làm thế nào cho phải. Không phải là tôi không muốn đi ngủ, thật ra mí trên mí dưới của tôi đã sớm đánh nhau rồi. Nhưng tôi không nỡ ngủ! Ai biết được trước khi trời sáng còn có thể xảy ra chuyện quái quỷ gì nữa chứ?
Cuối cùng vẫn là Kim Thiệu Phong bên cạnh nhìn không nổi nữa, liền cùng An Ni đem tôi về lều, sau đó thằng nhãi này còn vỗ vai tôi, nói:
Anh Trương, anh an tâm ngủ đi, bây giờ cũng còn chưa đến ba tiếng nữa là trời sáng, tôi giúp anh trông nom, nhở mà có chuyện gì, tôi chắc chắn việc đầu tiên sẽ là gọi anh dậy.
Tôi thấy nếu cậu ta đã nói đến mức này thì cũng không tiện từ chối nữa, tôi đành khom lưng đi vào lều. Ai ngờ khi tôi vừa chui vào túi ngủ một lúc thì thấy An Ni cũng ôm túi ngủ đi vào trong lều tối.
Sau khi trở lại trại, đống lửa trước đó đã bị mưa dập tắt, bây giờ khắp núi cũng không tìm được một cây củi khô, cho nên muốn đốt lửa để sưởi khẳng định là việc không thực tế. May mắn là mọi thứ chúng tôi đều để ở trong lều, thế nên không bị ướt. An Ni tìm được thùng cấp cứu, cô ấy lập tức khử trùng tất cả những vết thương trên người tôi một lần nữa. Thấy An Ni lo lắng như vậy, trong lòng tôi bỗng cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá, cuối cùng tôi đã bảo vệ được cô ấy an toàn, chẳng qua đến lúc này, tôi vẫn không biết rốt cuộc là ai muốn hại tôi? Lúc này tôi nhìn đồng hồ thấy đã quá muộn, nên bảo các cô gái mau về lều ngủ, ai cũng nói mưa thu khá lạnh, bây giờ chúng tôi không có cách nào đốt lửa, mấy cô gái đều lạnh cóng. An Ni quan tâm nói với tôi:
Bây giờ người nên nghỉ ngơi nhất là anh, anh nhìn sắc mặt mình kìa, điển hình của việc mất máu quá nhiều, trước hết anh đừng để ý đến bọn em nữa, mau về lều ngủ một giấc đi.
Dù tôi rất vui khi nghe cô ấy nói vậy, nhưng bây giờ sao tôi có thể an tâm ngủ được, nhỡ đâu lúc ngủ mà các cô ấy gặp nguy hiểm thì làm thế nào? Vì vậy tôi bèn cười và nói với cô ấy:
Anh không sao, em cứ trở về lều ngủ đi đã, anh phải trực đêm, trước khi trời sáng anh vẫn không thể yên tâm...
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch loạn xạ, cô ấy thấy tôi xấu hổ thì quay qua tôi và nói:
Anh chở nghĩ bậy, vì em không yên tâm về anh thôi, em nhìn vết thương trên đùi anh hơi nhiễm trùng, đây, anh uống mấy viên hạ sốt này trước đã, nhỡ mà một lúc nữa lên cơn sốt thì phiền lắm.
Tôi nghe vậy trong lòng vui vẻ, dù sao người cũng đã vào rồi, tôi nghĩ thế nào thì nghĩ thế ấy... Sau đó An Ni đem túi ngủ đặt bên cạnh tôi rồi chui vào trong. Nhưng kể cũng lạ, tôi vốn đang rất mệt mỏi mới phải chứ? Nhưng sau khi An Ni vào, tôi lại chẳng thể nào ngủ được, thế là tôi không thể làm gì khác hơn là nghiêng mặt sang, len lén nhìn cô ấy. Da của cô nhóc này vô cùng trắng, nhìn từ góc độ của tôi, lỗ tai và chóp mũi hơi nửa trong suốt, càng nhìn càng thấy thích.
Tôi nghe cậu ta nói vậy thì nhìn về phía mấy cô nữ sinh,5 quả nhiên trông ai cũng rất mệt mỏi, tôi thở dài:
Vậy cũng tốt... trước tiên cứ trở về đã.
Đường về hiển nhiên dễ dàng hơn nhiều so với lúc đi, tâm tình của mọi người cũng có sự bất đồng lớn. Lúc tới chỉ có tôi và Kim Thiệu Phong, còn chưa rõ tung tích của bọn An Ni, nên tâm tình tôi lúc đó khá thấp thỏm. Nhưng bây giờ thì khác, vì dù thế nào thì chúng tôi cuối cùng cũng đã tìm được người, sáng sớm ngày mai, trời vừa sáng, bất kể có người cứu viện lên núi hay không, tôi đều phải đưa bọn họ xuống núi mới được.
Ai ngờ lúc này lại nghe An Ni lạnh giọng nói:
Không ngủ đi, còn nhìn trộm cái gì đấy?
Cái mặt mo của tôi cũng đỏ lên, tôi nói:
Cơ hội khó có được, cho dù thân thể không thoải mái... Anh cũng không nỡ ngủ ngay!
An Ninghe xong phì cười, sau đó cô ấy từ từ quay đầu lại phía tôi:
Hôm nay... cảm ơn anh, nếu không có anh ở đây, thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa?
Tôi nghĩ đến những chuyện này rất có thể đều là vì tôi mà ra, nhất thời cũng cảm thấy hơi áy náy:
Giữa anh với em còn cảm ơn với không cảm ơn cái gì! Chỉ cần em bình an là tốt rồi.
An Ni hơi đỏ mặt:
Tiền Bảo, anh thật sự thích em sao?
Tôi vô cùng chân thành gật đầu một cái:
Dĩ nhiên, anh cảm thấy chỉ cần người không bị mù đều có thể thấy là anh thích em...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.