Chương 1279: Gặp lại người quen


Tôi vừa thấy sương mù bỗng nhiên dâng lên, lòng liền trầm xuống, xem ra chính chủ xuất hiện rồi đây, nếu không trước đó làm ra nhiều chuyện như vậy, 8cũng không thể chỉ vì muốn ở chỗ này làm trò bí hiểm với tôi chứ?!

Quả nhiên, tôi thấy một bóng người từ trong sương mù đi về phía mình, thấ3y vậy, tôi lập tức rút con dao thép trong ống quần ra, chuẩn bị nghênh chiến... Nhưng khi nhìn thấy rõ mặt người đi ra từ trong màn sương mù, tôi lậ9p tức cả kinh, trong đầu nghĩ sao cậu ta chỉ đến đây có một mình?

Người đi ra từ trong sương mù không phải ai khác, chính là người hôm qua đ6ã xuống núi xin giúp đỡ: Tống Viễn! Tôi giật mình hỏi:
Tống Viễn? Sao cậu lại trở lại đây một mình? Những người khác đâu?
Tống Viễn không trả lời 5tôi, mà từ đầu đến cuối đều mặt không biểu cảm đi thẳng về phía tôi... Nhưng khi cậu ta dần đến gần, tôi thấy sắc mặt cậu ta nhợt nhạt, chẳng hề có sự hồng hào của người trẻ tuổi, thể là trong lòng tôi không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ cậu nhóc này đã xảy ra vấn đề gì sao?
Nhưng vào giờ phút này, từ nội tâm tôi rất hận bọn chúng... Hận chúng vì thù riêng mà không chứa thủ đoạn nào, coi thường tính mạng con người như vậy! Nếu như bọn chúng chỉ đối phó với một mình Trương Tiến Bảo tôi, tôi còn kính nể chúng ân oán rõ ràng, nhưng bọn chúng vì hại chết tối mà dễ dàng giết chết từng sinh mạng sống, điều này sao có thể khiến lòng tôi không tức, không hận?
Tôi tin tưởng vào nhân quả tuần hoàn, nếu như vì nguyên nhân ở tối mà hại tính mạng của người khác, tôi sẽ an tâm chờ ngày quả báo của mình tới. Nhưng nếu như có người muốn cưỡng ép ở giữa làm rối loạn lên, hơn nữa còn vì vậy mà hại chết tính mạng của những người khác... Vậy tôi nhất định là người đầu tiên không đồng ý.
Nghĩ tới đây, tôi liền giơ tay chém xuống, dùng dao thép chém đứt đầu Tổng Viễn... Trong nháy mắt, một mùi hôi tanh cùng màu đen liền bắn tung tóe cả người, mặc dù trong lòng tôi vô cùng áy náy với Tống Viễn, nếu không phải vì tôi, hẳn cậu ta không chết trẻ ở chỗ này. Nhưng bây giờ tôi không thể không làm như vậy, bởi vì tôi không phải chú Lê và Đinh Nhất, tôi không thể vừa bảo toàn thi thể, vừa để cho cậu ta không hại người nữa, hai cái cùng hai thì chọn lấy cái ít hại hơn, tôi chỉ có thể tạm thời làm theo biện pháp này thôi.
Nhưng bây giờ tôi không dám đến gần Tống Viễn, cho nên trong lúc nhất thời cũng không biết rõ cậu ta còn sống hay đã chết... Không biết sống chết thì không thể nào ra tay được, cứ như thế này đúng là làm khó tôi. Tôi chỉ có thể liều mạng lui về phía sau, mà thằng nhóc này thì liều mạng tiến về phía trước, bất đắc dĩ, tôi không thể làm gì khác hơn là bay lên đá một cước vào bụng cậu ta, đá cậu ta ngã ra đất. Tôi thừa dịp cậu ta ngã mà lập tức giẫm lên ngực cậu ta, đè chặt xuống đất. Đúng là Tổng Viễn không có tâm trí của con người bình thường mà đã trở nên rất ngu ngốc, bây giờ mặc dù sức lực của cậu ta rất mạnh, nhưng tiếc rằng bị tôi chặn ngang ngực như vậy nên không biết làm sao thoát ra để đứng lên. Thật ra thì tôi chặn Tổng Viễn như vậy chỉ là muốn thăm dò mạch đập của cậu ta, xem cậu ta còn sống hay đã chết, kết quả tìm hiểu xong, tim tôi lạnh đi, đừng nói là mạch đập, người của thằng nhóc Tổng Viễn này cũng đã lạnh ngắt rồi.
Tôi không khỏi nghĩ đến tất cả những người xuống núi cầu cứu tối qua, không phải tất cả bọn họ đều có kết quả giống như Tống Viễn đấy chứ? Nếu thực sự như vậy thì nói cách khác là chẳng có ai xuống núi cầu cứu, càng không có người nhắn cho Đinh Nhất... Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Tổng Viễn thì chỉ sợ hai tên học trò kia của Đà Gia đã tới Trung Quốc rồi, tôi đã được lĩnh giáo thủ đoạn của bọn chúng, trình độ máu lạnh và tàn nhẫn của chúng tuyệt đối cao hơn sư phụ chúng.
Thật ra thì mặc dù chúng muốn tìm tôi báo thù, một lòng muốn hại chết tôi, nhưng trong lòng tôi không đặc biệt hận chúng, bởi vì bọn chúng vì muốn báo thù cho sư phụ, mà sư phụ của chúng đúng là bởi vì tôi mà chết.

Đứng lại!
Tôi đột nhiên quát lớn.
Nhưng cậu ta cứ như không nghe thấy vậy, không hề có ý muốn dừng lại... Tổng Viễn lúc trước đó chắc chắn không có vấn đề gì, cho nên tôi không thể ra tay với cậu ta trong tình huống mù mờ này được, vì vậy tôi lui người về phía sau hai bước, đồng thời cũng muốn nhìn xem cậu ta sẽ có phản ứng gì. Nhưng không ngờ tới Tống Viễn thấy tôi lùi về phía sau, lại đột nhiên bước nhanh hơn, như thể muốn đánh về phía tôi, một loạt những động tác của cậu ta làm tôi nhớ tới một chuyện, chính là việc lúc trước tôi bị xác sống bao vây tấn công ở Philippines.
Tống Viễn ở trước mắt tôi cũng có phần giống những xác sống kia, từ động tác, vẻ mặt, cảm giác, nhìn qua chẳng có vẻ gì là người sống cả. Nếu như nói cậu ta và những xác sống có gì khác biệt, thì chính là những xác sống ở Philippines đều là những kẻ đã chết được một thời gian, mà Tổng Viễn trước mắt tôi đây giống như người vừa mới chết vậy.
Mới vừa rồi Tống Viễn còn liều mạng giãy giụa, sau khi không có đầu thì lập tức nằm yên trên đất, biến thành một thi thể thực sự... Tôi nhìn đầu người trong tay mà lòng có cảm giác buồn nôn, không ngờ Trương Tiến Bảo tôi cũng có một ngày như vậy, có thể không chớp mắt mà cắt đầu của một thi thể.

Đột nhiên, từ đằng sau lưng tôi vang lên tiếng vỗ tay, tôi quay người nhìn lại thì thấy một người đàn ông trông hơi quen mặt đi ra từ sương mù, hắn cười và nói với tôi:
Lâu rồi không gặp, thủ đoạn của cậu Trương tăng lên đấy! Đối xử với người mình quen mà có thể xuống tay ác độc như vậy, nhẹ nhàng cắt mất đầu của cậu ta...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.