Chương 1296: Dùng sự thật để nói chuyện
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1158 chữ
- 2022-02-09 03:57:56
Chỉ sợ là không... Hiện giờ tôi đã biết cô gái này chẳng có chút tình cảm nào với mình, nhưng tôi lại vì cái chết của cô ta mà8 áy náy cả đời, tôi không muốn như thế, tôi muốn hoàn toàn không dính dáng gì tới cô ta, cho dù gặp cũng chỉ là người lạ.
Tuy bây giờ tôi bị tình cổ này giày vò chết đi sống lại, nhưng tôi vẫn muốn tìm được một biện pháp giải quyết hòa bình, 9vừa có thể giải tình cổ vừa có thể hoàn toàn lãng quên cô ta.... Từ lúc tôi cự tuyệt Bùi Tông Lâm, chú Lê vắt hết óc cũng khô6ng nghĩ ra biện pháp nào khác, vì để làm dịu đau đớn mỗi lần độc tình phát tác, tôi không thể làm gì khác hơn là gạt lão Triệ5u, bảo Đinh Nhất đi chợ đen mua thuốc mê mà lần trước anh ấy cho tôi dùng đem về coi như uống rượu độc giải khát.l
Vì không cho lão Triệu phát hiện, tôi đành phải xuất viện sớm. Chú họ vì chuyện của tôi đành ở lại nhà chú Lê, hai lão thầy bói này hiện giờ ngày nào cũng cùng nhau nghiên cứu làm thế nào để giải độc tình trên người tôi.
Tuy tên nhóc này hiện giờ vẫn chưa thể xem là bác sĩ, nhưng tính là nửa cái bác sĩ chắc vẫn được! Còn nữa, dù y thuật của cậu ta không giỏi bằng lão Triệu, nhưng đối với chuyện dùng bao nhiêu thuốc mê có thể chết người, dùng bao nhiêu sẽ gây hại, chắc cậu ta phải biết những kiến thức chuyên nghiệp này, vì tương lai cậu ta muốn trở thành bác sĩ pháp y mà!
Lúc mới đầu Kim Thiệu Phong nhận được điện thoại của tôi vẫn rất vui vẻ, nhưng khi cậu ta nghe hết những gì tôi muốn cậu ta làm, cậu ta tỏ vẻ lo lắng bất an:
Anh Trương, anh đừng hại tôi không thể tốt nghiệp! Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, một khi bị người ta phát hiện ra thì tôi không gánh nối hậu quả đâu...
Thật ra tôi cũng không muốn làm khó thằng nhóc này, chỉ vì hiện giờ ngoại trừ tìm cậu ta, tôi thật sự không nghĩ ra còn có thể nhờ ai giúp đỡ được! Thế là tôi hẹn câu ta đến nhà, khi nhìn thấy tôi, cậu ta kinh hãi đến mức không khép được miệng.
Anh Trương, mới qua bao lâu không gặp! Sao anh lại biến thành bộ dạng thế này? Lần trước anh bị thương vẫn chưa khỏi à? Tại sao lại phải dùng thuốc mê? Chẳng lẽ bởi vì lần này bị thương nên dùng thuốc quá liều sinh ra nghiện thuốc? Đây không phải trò đùa đâu, nếu như thực sự nghiện thuốc thì phải dừng lại ngay! Không thối tổn hại cho thân thể không kém gì hút... ma túy!
Tôi bị cậu ta hỏi một loạt như súng liên thanh không chen vào được câu nào, cuối cùng đành phải đợi cậu ta nói xong mới đỡ trán, nói:
Không phải do bị thương lần trước, là anh... Làm sao nói với cậu nhỉ? Chuyện lần trước cậu cũng đã tự mình trải qua, trên đời này trừ những vấn đề khoa học có thể giải thích, còn có rất nhiều thứ khoa học không thể giải thích được.
Không còn cách nào khác, tôi nghĩ đến một người, có lẽ cậu ta có thể giúp... Tôi và cậu ta coi như đã cùng trải qua sống chết bên nhau, tôi tin cậu ta sẽ đồng ý giúp chuyện này.
Người tôi nói không phải ai khác mà chính là Kim Thiệu Phong, sinh viên giỏi sắp tốt nghiệp ngành pháp y. Thật ra từ lúc chúng tôi trở về, tên nhóc này luôn ồn ào muốn đến thăm tôi, nhưng tôi vẫn không đồng ý, bởi vì dáng vẻ trông như quỷ của tôi sẽ phá hỏng hình tượng anh hùng trong lòng cậu ta mất!
Tác dụng phụ của thuốc tê rất rõ ràng, tôi cảm giác ngày nào mình cũng như thằng sắp chết... Càng nghiêm trọng hơn là, đúng như những gì lão Triệu nói, thân thể của tôi theo thời gian bắt đầu sinh ra kháng thuốc, lượng thuốc như lúc trước đã không thể làm cho tôi hôn mê đủ hai tiếng.
Nhưng bởi vì không có chỉ đạo chuyên nghiệp của bác sĩ, chúng tôi tính toán lượng thuốc không thể chuẩn xác được, hoặc là ngủ mê chưa đến hai tiếng đã tỉnh, làm cho tôi phải chịu sự đau đớn gấp bội trong mười phút cuối, hoặc tính toán quá liều, nằm liền ba, bốn tiếng chưa tỉnh... Tóm lại gây hại đến thân thể mắt thường cũng thấy được!
Kim Thiện phong gật đầu:
Đúng vậy! Chuyện lần trước tôi nghĩ đến giờ vẫn không hiểu, vì sao Ngô An Ni đột nhiên trở nên lạ lẫm như vậy, vì sao cô ấy lại đối xử với anh như thế? Chúng ta vui vẻ đi ra ngoài chơi, vì sao lại chỉ còn mấy người chúng ta sống sót trở về...
Kim Thiệu Phong liên tiếp hỏi
Vì sao
làm tôi nghẹn họng không trả lời được, không còn cách nào khác tôi đành phải kiên nhẫn giải thích tất cả ân oán giữa tôi và Ngô An Ni cho cậu ta biết. Sau khi nghe xong, Kim Thiệu Phong ngẩn người một lúc lâu cũng không nói gì, chắc cậu ta vẫn chưa tiêu hóa được những gì tôi kể... Mất một lúc lâu sau, cậu ta mới thủng thẳng hỏi:
Cho nên anh bảo tôi tới đây là muốn tôi giúp anh khống chế lượng thuốc mê dùng hàng ngày, để nó ngăn chặn độc tình trên người anh phát tác đúng không?
Tôi vỗ vai cậu ta:
Không tệ, năng lực phân tích rất mạnh.
Ấy thế mà Kim Thiệu Phong lại đột nhiên đứng lên, nói với vẻ kích động:
Anh Trương, tôi cảm thấy hai chúng ta là người đã từng trải qua sống chết với nhau, nhưng anh nói mấy lời này cũng điều quá đấy? Có phải anh vẫn luôn coi tôi là trẻ con dễ gạt không hả?
Tôi nghe cậu ta nói thế thì ánh mắt chậm rãi trầm xuống, tôi đưa tay ra nhìn đồng hồ, rồi lạnh lùng nói với cậu ta:
Nếu cậu không tin có thể đợi một lát, một giờ 17 phút nữa cổ tình của tôi sẽ phát tác, đến lúc đó cậu sẽ biết tôi có coi cậu như trẻ con mà lừa gạt hay không.
Nói rồi tôi quay đầu sang bảo Đinh Nhất:
Hôm nay không cần thuốc mê!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.