Chương 1301: Một ngày ba giọt máu


Con vật nhỏ bé kia cố hết sức vặn vẹo mình, muốn bò về phía tôi... Nếu không có sợi tơ nhện này kéo lại, chỉ e nó đã sớm không chờ nổi mà vọt về t8rong miệng tôi rồi.

Đinh Nhất vừa thấy cổ trùng đã bị bắt ra ngoài, anh ta lập tức nhanh chóng nối khớp cắm tôi lại. Tức khắc lại là một 3cơn đau buốt, tôi khó chịu đến mức muốn chửi má nó! Tiếp theo Tiểu Kim bỏ con sâu mập màu hồng nhạt kia vào trong một bình thủy tinh nhỏ đã chuẩn9 bị sẵn từ trước, sau đó đậy chặt nắp và nói:
Hoàn tất!


Đinh Nhất vội cởi dây thừng trên người tôi, hỏi tới bây giờ cảm thấy thế nào? N6ói thật tôi cũng không nói ra được cảm giác hiện giờ là gì, tóm lại hơi quai quái, giống như trong lòng có thứ gì đó đột nhiên bị móc ra. Lúc này5, Tiểu Kim đột nhiên nhìn chằm chằm tôi bắt đầu đếm:
Ba, hai, một...
Gã mới vừa đếm tới một, máu huyết trong người tôi bất chợt cuồn cuộn, nháy mắt phun ra một búng máu!! Cả Trang Hà cũng đều không ngờ đến, sắc mặt của anh ta lập tức biến đổi:
Thế này là thế nào? Có phải giữa chừng xảy ra sự cố gì không?

Tiểu Kim nhún vai đáp:
Vậy thì cô gái hạ cổ cậu cầm chắc cái chết...

Sau đó tôi nhận lấy bình thủy tinh nhỏ trong tay Tiểu Kim, hỏi gã:
Phải làm thế nào mới có thể bảo đảm nó còn sống?

Anh ta thoáng nhìn máu mà tôi phun ra dưới đất, sau đó chĩa ngón tay vào đó:
Dùng máu của cậu... Giờ Hợi hàng ngày, lấy ba giọt máu đút cho nó, cứ như vậy, khi nào bạn gái cũ của cậu chết thì nó mới chết...

Trên thực tế, nói thật là sau khi phun ra hai búng máu, tôi đã cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều. Cảm giác ngây ngô đần độn lúc trước đều đã mất tăm. Xem ra lúc này đây tình cổ của tôi coi như đã được loại bỏ hoàn toàn.
Tôi dùng ống tay áo lau máu trên mặt, rồi nhìn sang thứ trong tay Tiểu Kim:
Đây là tình cổ ư?
Tiểu Kim gật đầu:
Còn gì nữa, đừng thấy con vật nhỏ này hồng hồng mềm mềm rất đáng yêu, nhưng tất cả những khốn khổ lúc trước cậu phải chịu đều từ nó mà ra...

Tôi hơi lo lắng hỏi:
Vậy bây giờ làm sao đây? Sau khi thứ này ra khỏi cơ thể tôi, người hạ cổ có thể bị cắn trả không?
Tiểu Kim cười lắc đầu:
Đúng là kẻ si tình! Yên tâm đi, tạm thời thì không, chỉ cần con vật nhỏ bé này còn sống, cô gái hạ cổ cậu sẽ không phải chết.

Thế nếu con sâu này chết thì sao?

Nhưng Tiểu Kim lại lắc đầu đáp:
Không đáng ngại, trước đó cơ thể cậu ta đã thích ứng với sự tồn tại của cổ trùng kia, bây giờ đột nhiên bắt nó ra, lẽ dĩ nhiên sẽ khiến cho máu huyết trong người chảy ngược, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, phun vài ngụm máu là ổn thôi.

Lúc này sắc mặt của Đinh Nhất chẳng lành:
Anh nói rõ nhẹ nhàng nhỉ, phun ra vài ngụm máu thôi? Tiến Bảo chỉ là một người phàm, gần đây cậu ấy phun ra máu ít lắm chắc? Có phải anh không làm thật lòng không?!

Tiểu Kim nghe vậy cũng hơi nổi giận:
Cậu qua cầu rút ván đấy hả? Sao tôi mới vừa lấy cổ trùng ra cho cậu ta là cậu trở mặt không nhận người thể? Hôm nay kể cả là Đại La Kim Tiến tới, cậu ta cũng phải phun ra mấy ngụm máu này thôi. Cậu đến bệnh viện làm tiểu phẫu vẫn phải chảy máu đấy thì sao? Huống chi là loại chuyện như lấy cổ trùng này chứ?!
Trang Hà thấy hai người sắp sửa cãi nhau đến nơi, bèn vội vàng mở miệng khuyên bảo:
Được rồi, được rồi! Bây giờ dù nói thế nào thì tình cổ này cuối cùng đã được giải, trước hết xem thử Tiến Bảo có việc gì hay không đã, còn lại có gì lát nữa nói...

Nói cũng kỳ quái, trước kia chỉ cần tôi nghe thấy bất kỳ ai trong bọn họ mở miệng nhắc tới Ngô An Ni, trong lòng luôn khó chịu gấp bội, nhưng vừa rồi nghe Tiểu Kim nhắc tới ba chữ
bạn gái cũ
này, trong lòng tôi lại chẳng có một chút phản ứng nào. Lúc gần đi Tiểu Kim vênh váo tự đắc nói với Trang Hà:
Lão Trang, anh cũng đừng quên mình thiếu tôi một ơn huệ đó, về sau nhờ anh làm việc đừng có ra sức khước từ!
Trang Hà vừa đi ra ngoài vừa đáp cho có lệ:
Được được được, biết rồi, không cần tiền đâu!
Tiểu Kim cả giận:
Toàn là mấy tên qua cầu rút ván...
Ra khỏi biệt thự riêng của Tiểu Kim, Trang Hà chia tay với chúng tôi. Trước khi đi, anh ta vẫn còn sầu não không biết Tiểu Kim sẽ bắt anh ta trả ơn huệ này như thế nào đây? Lần trước vụ tơ nhện cũng đã hành anh ta thê thảm, lần này không chừng lại nghĩ ra yêu sách gì đấy? Vì thế anh ta quyết định vẫn nên trốn về núi một thời gian cho rồi.

Sau đó chúng tôi đến nhà chú Lê, chú họ thấy chúng tôi tới thì nở nụ cười hỏi:
Sao rồi? Lấy được thứ kia ra chưa?


Biết ngay là chú ấy tìm đến Trang Hà mà, vì vậy tôi đặt cái bình thủy tinh nhỏ đựng con sâu kia lên trên bàn và đáp:
Lấy ra rồi... Chính là thứ này.


Chú họ và chú Lê lập tức tò mò vây quanh cái bình thủy tinh quan sát một lúc lâu, cuối cùng bọn họ đưa ra kết luận là: Thứ đồ gì càng đẹp thì càng độc! Hôm đó chúng tôi ở nhà chú Lê đợi đến giờ Hợi, dưới sự chứng kiến của cả đám người, tôi cắt đầu ngón trỏ, nặn ra ba giọt máu nhỏ lên thân con sâu màu hồng nhạt kia. Trong nháy mắt, nó hấp thu máu của tôi rồi màu sắc cũng từ từ chuyển thành màu hồng phấn.

Chú họ cầm cái bình thủy tinh nghiệm mặt cảnh cáo tối:
Mặc dù thứ này trông rất đáng yêu, nhưng độc tính lại không tầm thường. Cháu nuôi nó thì nuôi, nhưng nhất định phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể thả nó ra, nếu không chắc chắn nó sẽ tìm mọi cách chui vào lại trong người cháu. Xét đến cùng, muốn ăn là ăn so với người khác đút cho ăn không giống nhau...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.