Chương 1339: Hình xăm nhạt đi


Đầu tiên Nhiếp Tiêu Vũ gật đầu, sau đó lại đột nhiên nghi ngờ hỏi:
Ơ... Uống rượu?



Đúng vậy! Tối hôm nay chúng ta thử nghiệm, xem xem 8thứ kia có thể xuất hiện hay không.
Tôi cười nói. Sau đó Nhiếp Tiểu Vũ mới biết được, cái gọi là tôi mời cậu ta uống rượu, chính là cậu ta uống3 chúng tôi nhìn... Trước kia tôi cảm thấy tửu lượng của mình kém, nhưng hôm nay xem ra thằng nhóc này còn không bằng tối đâu, đoán chừng cũng ch9ỉ ba ly là gục. Quả nhiên, lúc này cậu ta mới uống nửa ly rượu để của chú Lê, mí mắt cũng đã bắt đầu sụp xuống. Thật sự không biết dáng vẻ này c6ủa cậu ta mà bị phóng viên chụp được, có khi nào ngày mai lên trang nhất không? Nghĩ vậy tôi chợt quay đầu nhìn lướt qua cổng nhà chú Lê, may mà5 đã đóng rồi. Có điều tôi vẫn không yên tâm lắm, nên bảo Đinh Nhất:
Khóa kỹ cổng đi, đừng để người ngoài vào. Dáng vẻ say mặt say eo của thằng nhóc này mà bị người ta chụp được là chú Lê nổi tiếng luôn.
Sau đó Đinh Nhất xác nhận để xác nhận lại, cổng lớn, trên bờ tường đều không có paparazi, tôi và Đinh Nhất mới cùng đỡ cậu ta vào một căn phòng ngủ trong nhà chú Lê. Lúc này trời đã tối rồi, ba chúng tôi mỗi người xách một cái ghế đẩu ra ngồi, chờ đợi chứng kiến giờ phút kỳ tích kia. Nhưng không biết có phải ba chúng tôi ở cạnh nhau, dương khí nặng quá không, đặc biệt là chú Lê và Đinh Nhất, thể cho nên chúng tôi đợi mãi đến hơn 12 giờ đêm cũng không thấy có động tĩnh gì.
Lúc này tôi lập tức gửi một tin nhắn cho Đinh Nhất:
Có chuyện, mau tới!

Thật ra tôi vốn muốn chờ một lát, suy cho cùng biểu diễn ngay tại hiện trường thế này vẫn khó gặp được. Nhưng tiếp theo tôi lại cảm thấy làm như vậy không hay ho lắm, người ta có khó khăn nhờ anh giúp đỡ, đó là vì tin tưởng anh, anh nói anh thể nào cũng phải xem phát sóng trực tiếp tại hiện trường có phải không lịch sự cho lắm hay không?
Vì thể đành phải túm cái chăn bên cạnh đắp cho cậu ta:
Để cậu ta ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.

Sáng sớm hôm sau, điện thoại di động của Nhiếp Tiểu Vũ đổ chuông không ngừng, tôi đoán hôm nay có thể là cậu ta có công việc, cho nên di động mới bị một người tên Thiết Nam oanh tạc không ngừng. Chỉ tiếc lúc này Nhiếp Tiểu Vũ còn đang ngủ say ở bên trong, có lẽ là ngày hôm qua uống hơi nhiều, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Nhiếp Tiêu Vũ ngượng ngùng nói:
Ngày hôm qua có phải tôi hơi thất lễ không?
Tôi cười xòa với cậu ta:
Chẳng có gì ghê gớm, đàn ông mà, ai không có lúc uống say? Có điều anh yên tâm, ngày hôm qua chúng tôi bảo vệ cậu rất tốt, sẽ không bị người ta chụp lén đâu.

Nhiếp Tiểu Vũ gật đầu, sau đó dường như lại đột nhiên nhớ tới điều gì, do dự nói với tôi:
Đêm qua...

Cuối cùng tôi thấy thời gian của thằng nhóc này có hạn, nếu hôm nay thứ đó không xuất hiện, lần sau không biết phải chờ đến khi nào! Vì thế tôi bèn nói với Đinh Nhất và chú Lê:
Hai người đi ra ngoài trước đi, một mình cháu canh ở đây cho, dương khí trên người hai người nặng quá.

Chú Lê nghĩ cũng phải nên dặn dò tôi:
Nếu có chuyện gì, đầu tiên đừng hoảng hốt, gửi tin nhắn cho bọn chú là được.
Tôi thấy họ đã rời khỏi nên một mình ngồi dựa vào cạnh tường, nghĩ thầm sức hút của thằng nhóc này quả nhiên lớn thật, chẳng những hút người mà còn hút ma quỷ! Nếu như để các fan của cậu ta biết thần tượng của mình ngày ngày bị ma đè, không biết bọn họ sẽ có tâm trạng gì nhỉ? Ai ngờ ngay khi tôi đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy trên giường có tiếng người rên rỉ... Tôi lập tức mở to mắt nhìn Nhiếp Tiêu Vũ nằm trên giường, chỉ thấy vẻ mặt của cậu ta khi thì rất khó chịu, khi thì lại như thoải mái?! Nhưng nói thật, ngoài việc có thể nhìn thấy Nhiếp Tiêu Vũ đang tự mình cởi từng chiếc quần chiếc áo ra, tôi thật sự không nhìn thấy thứ gì khác. Trước kia lúc âm khí trên người tôi nặng nề, không cần mở mắt Âm Dương vẫn có thể nhìn thấy âm hồn. Nhưng từ khi cái gã kia thoát ra, những âm khí nặng nề trên người tôi dường như lập tức biến mất hết, tôi cũng không thể dễ dàng nhìn thấy âm hồn giống lúc trước nữa.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là tôi cũng không nhìn thấy ma nữ kia! Cho dù là phát sóng trực tiếp tại hiện trường có khiêu khích hơn nữa, tôi vẫn chỉ có thể nhìn thấy Nhiếp Tiêu Vũ tự mình ở đó rên rỉ hừ hừ, thể chẳng phải là hơi cay mắt quá sao. Lúc này nhóm chú Lê từ từ đẩy cửa đi vào, tên nhóc trên giường cũng sắp cởi chỉ còn mỗi cái quần lót! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy chú Lê vung một vốc gì đó dạng bột phấn vào con ma nữ đang đè trên người Nhiếp Tiêu Vũ, đánh nó hiện hình...
Đầu tiên ma nữ kia bật lên tiếng kêu sợ hãi, tiếp theo xoay người biến mất tăm. Có điều cuối cùng chúng tôi cũng đã thấy gương mặt thật của cô ta, hình như là một em gái mềm yếu đeo mắt kính, chỉ không ngờ cô ta lại nhiệt tình như thể.
Tiếp đó ba chúng tôi đi tới mép giường, phát hiện quả nhiên trên người Nhiếp Tiểu Vũ có một vài vệt đỏ lấm chấm, tôi nghĩ bụng em gái ma này cũng mạnh miệng thật đấy? Sao mà mút thành đỏ như thể chứ?
Nhưng lúc này tôi lại chợt phát hiện, hình xăm trên bụng dưới của Nhiếp Tiêu Vũ hình như hơi thay đổi, dường như từ màu đen trước đó đã biến thành màu xanh lam nhạt, vì thế tôi định vươn tay ra sờ, kết quả mới vươn tay ra một nửa thì khựng lại giữa không trung... Bởi vì tôi phát hiện lúc này chỗ kia của tên nhóc này đang nhô lên thành cái lều. Dưới tình huống kiểu này, tôi thật sự là không xuống tay sờ soạng nổi.
Sau đó tôi thấy cũng sắp 12 giờ mà cậu ta vẫn còn chưa tỉnh, đành phải bỏ cái di động không ngừng đổ chuông kia vào trong phòng cậu ta, lúc này mới miễn cưỡng đánh thức được cậu ta. Cậu ta tỉnh rồi thì lê lết ở trong phòng một hồi lâu mới ra. Chắc có lẽ là nhìn thấy mình đã cởi chỉ còn mỗi cái quần lót, thật sự hơi ngại xuất hiện đây mà.

Cảm giác thế nào?
Tôi thấy cậu ta ra ngoài thì buồn cười hỏi.

Chuyện đêm qua cậu còn nhớ được bao nhiêu?
Tôi giành trước một bước hỏi cậu ta.

Nhiếp Tiểu Vũ nhớ lại và đáp:
Nhớ được một ít, có điều hình như tối hôm qua chỉ làm một nửa...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.