Chương 1356: Cái chết của tiểu long


Không ngờ khi tôi lên xe, tài xế lại là Đinh Nhất! Vừa nhìn thấy anh ta, suýt nữa thì tôi bật cười, may mà nhịn được, tôi nói bừa một địa chỉ8, anh ta lái xe đi luôn.

Đi được khoảng vài trăm mét, tôi thở phào nói:
Sao anh lại lái xe?
Đinh Nhất gằn giọng nói:
Vừa nãy Bạch3 Kiện nói bị mất liên lạc với cậu hơn hai mươi phút, đã xảy ra chuyện gì thế?


Tôi quay ra sau nhìn:
Bạch Kiện đâu? Vừa rồi lúc tôi9 đi vào nơi đây có thiết bị chặn tín hiệu, cho nên không giữ liên lạc được...
Đinh Nhất nghe xong gật đầu:
Bọn họ rút lui trước rồi, sợ đá6nh rắn động cỏ, có điều chắc chắn tối nay sẽ hành động, bọn họ đợi cậu về sẽ vẽ lại bản đồ nơi đó.
Sau đó, Đinh Nhất lái xe lượn mấy vòng q5uanh khu phố đông đúc rồi mới đi đến chỗ Bạch Kiện... Địa hình trong tổ hợp viện kia cũng không quá phức tạp, có điều tôi không biết bọn chúng có cửa ra nào khác không.
Hơn nữa mấy kẻ trong đó hình như cũng không phải kẻ đứng đầu, bọn chúng cũng không biết nhiều về đường dây tội phạm này, nếu như không phải vì những đứa trẻ trong đó quá đáng thương, không muốn để chúng tiếp tục chịu khổ... Đám Bạch Kiện chắc chắn sẽ thả dây câu dài bắt con cá lớn.
Sau khi về đến Cục cảnh sát, tôi miêu tả lại địa hình nơi đó, nhân viên nghiệp vụ dựa theo đó vẽ ra một bản đồ địa hình rất chuẩn xác.
Có điều tôi mới chỉ đi qua tầng hầm thứ nhất và thứ hai, còn tầng dưới cùng thì không biết thế nào? Có bao nhiêu đứa trẻ bị nhốt dưới đó? Tôi không biết được.
Tôi tin rằng trong tòa nhà không chỉ có mấy đứa bé mà tôi đã gặp, nhất là ở tầng dưới cùng kia, nơi sâu nhất thường sẽ ẩn giấu những bí mật càng kinh người. Đêm hôm đó, bọn Bạch Kiện đã lên kế hoạch chu toàn, thừa dịp đêm tối, đội đặc công lặng lẽ tiếp cận tử hợp viện trong bình thường kia, nhưng thực tế lại giấu giếm bí ẩn bên dưới.
Lúc đầu Bạch Kiện bảo tôi ở nhà chờ tin, nhưng tôi dù sao cũng đã tham gia vào chuyện này, hơn nữa tôi rất lo cho cậu bé Tiểu Long kia, nên đêm đó cũng đi theo.
Lúc bắt đầu, kế hoạch diễn ra rất thuận lợi, Bạch Kiện mang theo đội đặc công thành công lặng lẽ tiến vào tầng hầm một và hai, nhanh chóng khống chế được đám người bên trong, nhưng bọn họ lục soát hết tầng hầm thứ hai cũng không tìm thấy Tiểu Long mà tôi nói đến. Tôi ở trên chờ một lúc, thấy mấy cô bé gặp ban ngày đều đã được cảnh sát đưa ra ngoài, có lẽ chuyện xảy ra quá đột ngột, mặt đứa nào cũng đầy sợ hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi tìm mãi vẫn không thấy Tiểu Long đâu, liền giữ một cô bé hơi lớn tuổi lại hỏi:
Tiểu Long đâu?


Ánh mắt cô bé tỏ vẻ không hiểu, tôi liền nhớ ra bọn chúng không gọi cậu bé là Tiểu Long, mà gọi là Cường Cường, thế là tôi hỏi lại:
Cháu có thầy Cường Cường đầu không? Là một cậu bé?


Cô bé nghĩ một chút rồi nói:
Trước giờ cơm tối nó phát bệnh, bị họ đưa xuống tầng dưới.
Tôi ngạc nhiên, không ngờ đứa bé này lại còn có bệnh, tôi vội hỏi tiếp:
Cậu bé bị bệnh gì?


Có lẽ giọng tối hơi cao, khiến cô bé kia bị dọa sợ, ngay lập tức nói mình không biết gì hết... Tôi biết có hỏi cũng không được gì, lập tức chạy theo cầu thang xuống dưới, đến lúc tôi chạy đến tầng hầm thứ hai thì thấy Bạch Kiện đang đứng ở đầu cầu thang đi xuống tầng tiếp theo, vẻ không hài lòng nói:
Sao cậu lại xuống đây, chỗ này không an toàn!


Tôi lập tức nói với anh ta:
Tôi vừa hỏi một cô bé, nó nói Tiểu Long phát bệnh bị đưa xuống dưới kia.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.