Chương 1359: Đường sống


Chú Lê bất đắc dĩ nói:
Hoặc là nói trong lòng bọn họ đã sớm cho rằng chồng hay con trai không thể còn sống, cho nên mới đồng ý ký tên..8.


Tôi nghe thế thì thấy buồn trong lòng, chắc những thợ mỏ bị nhốt ở dưới giếng vẫn đang mong có người ở trên đến cứu mình, nh3ưng thật ra không biết người ta bắt đầu khuyên bảo những người thân từ bỏ cứu hộ. Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua, ba người c9húng tôi từ đêm qua đến giờ chưa cơm nước gì, nhìn tình hình này không biết còn mất bao lâu nữa, cho nên chúng tôi đành có gì ăn nấy. C6ũng may ba chúng tôi không phải là ngọc cành vàng, bào ngư vi cá cũng ăn được mà mì tôm xúc xích cũng chẳng chế.

Ngay khi ba ch5úng tôi lấp đầy bụng thì Ngô Tây Sơn buồn thiu đi tới, thấy chú Lê bèn bất đắc dĩ nói:
Lại phát hiện thêm một ít thi thể, hiện giờ chỉ còn lại mười bảy người, nhưng tung tích của họ mơ hồ không rõ, càng về sau tìm lại càng khó.

Chủ Lê lắc đầu trả lời:
Cũng chưa chắc, có lẽ lúc âm sai đến bọn họ còn chưa chết thì sao? Nhưng bọn họ trải qua hai trận lở đất, cho dù không chết ở lần đầu tiên, cũng không có nghĩa là vẫn luôn an toàn.
Tôi nghe thấy cũng đúng, nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa phát hiện được gì, nếu như không phải do khoảng cách quá xa không cảm giác được, cũng chỉ nói rõ là mười mấy người này vẫn còn sống. Nghĩ đến đây tôi càng gắng sức cảm giác, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ một khả năng nào... Ngay lúc con đường dưới chân bắt đầu trở nên khó đi, tôi đột nhiên cảm giác được phía dưới tảng đá to trước mặt có một người chết.
Phía dưới kia có một thi thể thợ mỏ...
Tôi chậm rãi nói.
Nhân viên cứu viện đi cùng chúng tôi nghe thấy thể lập tức tiến lên đào bới, kết quả thực sự tìm được một bộ thi thể thợ mỏ không đầy đủ, bởi vì một nửa thi thể khác ở phía sau tảng đá, chắc là bị khối đá này chia thi thể thành hai phần.
Nhưng trong lúc nhân viên cứu hộ chuẩn bị mang nửa bộ thi thể này lên miệng giếng, tôi lại thấy được vài chuyện trong trí nhớ của tàn hồn người này... Dường như có mười mấy người công nhân chạy vào sâu bên trong lúc mới phát sinh vụ nổ, mà người bị đập trứng này chỉ vì chạy quá chậm, cho nên mới bị tảng đá lớn đập thành hai nửa.
Ngô Tây Sơn nghe thể tức giận nói:
Làm việc kiểu gì thế? Có chút chuyện nhỏ như thể đều không làm được? Cậu không biết nói tăng số tiền lên cho người ta à?
Tiểu Lưu nghe vậy cười khổ nói:
Em nói rồi, nhưng ông già này rất cứng rắn, sống chết cho rằng con của ông ta chưa chết, khẳng định là chỉ bị nhốt bên dưới, nói kiểu gì vẫn không đồng ý ký tên từ bỏ cứu hộ.
Tôi thoáng thở phào trong lòng, ít nhất có người cha coi tính mạng con mình quan trọng hơn tiền bạc... lúc này chủ Lê hỏi:
Có một gia đình không ký tên là không được hả?
Ngô Tây Sơn bất đắc dĩ lắc đầu:
Chắc chắn không được! Chỉ cần một cái không phải tự nguyện là không được, một khi cấp trên hỏi đến ai đứng ra chịu trách nhiệm chứ?
Chú Lễ hỏi:
Vậy phải tiếp tục tìm kiếm?
.
Ừ, trước mắt chỉ có thể như thế
Ngô Tây Sơn nói đến đây lại đột nhiên bảo chú Lê:
Lão Lê, nếu không ông giúp tôi tìm mấy thi thể còn lại?
Chú Lê có chút do dự trả lời:
Tôi tới đây chính là giúp anh, nhưng có một số việc tôi phải nói trước, nếu như mười mấy thợ mỏ này còn sống, vậy chúng tôi cũng không thể biết bọn họ ở chỗ nào.

Ngô Tây Sơn nghe thể liền không coi đó là vấn đề:
Không sao, ông cứ tìm đi, nếu như... Bọn họ thực sự vẫn còn sống thì tốt, nếu không thì chúng tôi có tìm như con ruồi không đầu bay loạn cũng chẳng có kết quả!
Bây giờ có tiền chính là đại gia, mà Ngô Tây Sơn và chú Lê quen biết đã lâu, mặc dù trong lòng cảm thấy ông ta là một tên gian thương, nhưng giúp thì vẫn phải giúp. Sau đó, chúng tôi đi sau một đội nhân viên cứu hộ tiền vào một đoạn hầm mỏ đã được khơi thông tốt, mọi người trên đường vừa đi vừa nghỉ, để cho tôi có nhiều thời gian hơn cảm giác có thi thể của thợ mỏ ở xung quanh hay không.
Nhưng tiếc là trên đoạn đường này, chúng tôi không cảm giác được gì, kể cả âm sai trước đó cũng không gặp được. Thế là tôi nói nhỏ với chú Lê:
Cháu cảm giác mười mấy thợ mỏ đó còn sống, nếu không tại sao vừa rồi ấm sai chỉ dẫn theo hơn bảy mươi âm hồn?


Trước đó không có thợ mỏ nào còn sống à?
Chú Lê lo lắng hỏi. Ngô Tây Sơn nghĩ một lúc rồi trả lời:
Lúc đó vừa may có mười công nhân lên miệng giếng, bọn họ mặc dù chịu một chút tổn thương khác nhau, nhưng đều không bị nguy hiểm tính mạng, những người còn lại thì... Không có ai còn sống đi lên hết.

Chú Lê nghe xong gật đầu và nói:
Vậy tỉ lệ sống sót của mười bảy người còn lại có cao không?
Ngô Tây Sơn thở dài:
Tôi cũng không nói được, nếu như có thể cứu tôi đương nhiên muốn mau chóng cứu họ lên, chỉ sợ phí một đống sức người sức của mà chỉ cứu lên được mười bảy thi thể, vậy thì thật không đáng.

Trên mặt chú Lê lúc này hiện lên một chút chế giễu không dễ phát hiện, tôi biết trong lòng chú đang thầm mắng Ngô Tây Sơn chẳng ra gì! Ai ngờ đúng lúc này Tiểu Lưu ngượng ngùng đi tới nói:
Tổng giám đốc Ngô, có một gia đình thợ mỏ không chịu ký tên...

Tôi lúc này hỏi người nhân viên cứu hộ bên cạnh:
Đường hầm mỏ này cuối cùng thống tới chỗ nào?
Nhân viên cứu hộ đó trả lời:
Mỏ than số 9...
.

Tôi nghe thể bèn gật đầu, sau đó thầm tính toán, trước đó nghe Ngô Tây Sơn nói lượng cacbon đioxit nơi đó đang vượt ngưỡng an toàn, nếu bây giờ để mấy người nhân viên cứu hộ đi vào đó hệ số nguy hiểm quá cao. Nhưng nếu như không cứu, vậy cho dù hiện tại bọn họ không chết, cuối cùng cũng sẽ chết vì hết ôxy... Đây thật là một lựa chọn khó khăn.

Thật ra tôi rất sợ phải đi đến chỗ không gian chật hẹp dưới đất này, bởi vì nơi đây luôn làm cho người ta cảm thấy bị đè nén, tôi càng không thể tưởng tượng những thợ mỏ này hàng ngày phải công tác trong môi trường này sẽ có cảm giác gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.